Buổi sáng đầu tiên của nó ở Việt Nam sau bao năm xa cách không được đẹp cho lắm, bầu trời đón nó lúc vừa thức dậy là một khoảng không đầy mây xám xịt với những cơn mưa ướt át dai dẳng, nó chán nản dựa đầu vào tấm kính cửa sổ mát lạnh, nhìn những giọt nước nhỏ bé vỡ tan khi va đập với cửa kính rồi trôi đi như chưa từng tồn tại. Nó nhớ mọi người biết bao. Khẽ ngân nga một giai điệu thân quen , đôi mắt màu tro xám của nó chìm vào trong những giấc mơ xưa cũ ám màu thời gian không bao giờ quay trở lại, nó muốn được ngủ, được chìm mãi trong những giấc mộng xưa cũ đó. Ly cà phê sữa đã bay gần hết hơi nóng, chỉ còn vài đụn khói nhạt khẽ khàng quyện lại trong không trung, lan ra, và tỏa đầy vào không khí ám mùi hơi nước. Không biết ngày đầu tiên của nó ở Việt Nam sau bao năm xa cách như thế nào nhỉ.Mặc cho những giọt nước mưa táp vào khắp người, nó vẫn bước đi chầm chậm giữa những làn mưa xối xả, đầu tóc, mặt mũi đều ướt rượt, chỉ có chiếc cặp bằng vải không thấm nước là còn nguyên, khi đến trường, nước từ tóc nó nhỏ tong tong xuống như một dòng thác, cũng may nó đang trong thân phận là con trai chứ nếu không với cái vẻ nữ nhân yếu đuối chắc khối người nghĩ nó sắp xỉu vì lạnh dù giờ đang giữa mùa hè. Cánh cửa phòng hiệu trưởng mở hé, nó không ngần ngại đẩy cánh cửa bằng gỗ ấy để bước vào, trong phòng không có ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-tinh/591619/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.