Chương 2: Ngày thứ hai – ‘Sơ’ làm chồng người
*
Lúc này, Trương Sơ Việt đang bị một đám người lớn tuổi ở làng họ Ôn vây quanh. Một ông lão răng rụng gần hết, cười híp mắt nói: “Sơ Việt à, chuyện cưới xin giữa con và A Tễ đã xong, lời giao ước giữa hai nhà ngày trước cuối cùng cũng trọn vẹn. Nếu không, nhà họ Ôn bọn ta lại mang tiếng mắc nợ nhà con đấy.”
Nói xong, ông lại nâng ly rượu cụng một cái.
“Ông chú của con ngày xưa cưới cô gái làng họ Trương mà chẳng tốn một đồng sính lễ nào. Hồi đó, ai cũng nghĩ tiến bộ, bảo rằng sau này nhà họ Ôn có con gái thì gả sang nhà họ Trương là được, cũng chẳng cần sính lễ.”
“Bộp!”
Cái lược trên tay Ôn Tễ bị đập mạnh xuống bàn. Cô quay đầu nhìn mẹ mình, nói: “Cái này mà gọi là tiến bộ sao? Chẳng phải giống kiểu đổi vợ thời xưa à?”
“Trời ơi!”
Mẹ cô lại tỉnh bơ cãi: “Thời xưa gọi là cha mẹ đặt đâu còn ngồi đó. Chẳng phải trước đây mày và Sơ Việt đã có qua lại rồi sao?”
“Ồ, ý mẹ là cái kiểu hồi con ba tuổi, anh ta từng bế con ấy hả?”
“Thế hồi mày chọn ngành học đại học, chẳng phải mày còn hỏi ý kiến cậu ấy sao?”
“Đó là gọi điện thoại!”
Ôn Tễ bĩu môi, thổi phù một cái làm bay lọn tóc ướt trên trán. “Không thèm tết tóc nữa, tóc chưa khô, con kẹp tóc ra sau tai là được.”
“Mày tùy tiện thế hả? Hôm nay là lễ hỏi đấy!”
“Mẹ còn tùy tiện hơn! Đây là chuyện cưới con gái đó mẹ!”
Ôn Tễ vừa dứt lời, mẹ cô đưa tay xoa thái dương. “Mẹ nói không lại con gái mẹ, mày cứ đợi đấy.”
“Mẹ đi đâu?”
“Tìm chị mẹ.”
Ôn Tễ: “…”
Chiếc váy đỏ vẫn còn trải trên giường, Ôn Tễ mặc áo dây, chống cằm ngồi trước bàn học, người tựa bên cửa sổ. Nhìn xuống sân, cảnh tượng náo nhiệt hiện ra, nhưng ở làng quê thì chuyện này cũng bình thường. Dù sao thì tụ tập mổ gà giết heo cũng chẳng phạm pháp.
“A Tễ.”
Dì lớn bước vào, mẹ cô đứng ở cửa hừ một tiếng: “Mẹ xuống xem con rể.”
Dì lớn dáng người đẫy đà hơn mẹ cô, Ôn Tễ không đủ sức cự lại. Lúc này, cô đã bị dì tươi cười rạng rỡ mặc cho chiếc váy đỏ.
“Ôi chà!”
Giọng dì lớn ngân nga, đầy vẻ trầm trồ: “Thợ may Giả trong làng đúng là khéo tay. Nhìn chiếc sườn xám đỏ này xem, tôn dáng A Tễ của chúng ta vừa thon vừa đầy đặn. Cái cổ đứng này, cổ ngắn là không mặc được đâu, phải cổ mảnh như con mới hợp. Bà ấy còn viền ren ở cổ áo và tay áo nữa, mai mốt dì cũng phải tìm bà ấy may một cái mới được.”
Ôn Tễ xoay mông, bực mình nói: “Dì đánh con làm gì! Chỉ tại con nói em gái dì có hai câu thôi mà!”
Dì lớn cười tít mắt: “Dì thấy mông A Tễ vừa tròn vừa cong, làm dì ngứa tay thôi. Lại đây, để dì tết tóc cho.”
Ôn Tễ gục đầu xuống bàn. Dì lớn khỏe như voi, trước mặt dì, Ôn Tễ chỉ như con gà con. Thấy cô không lên tiếng, dì lớn nói tiếp: “Hồi nhỏ mặc váy đẹp là mừng lắm, giờ lớn rồi, quả nhiên thay đổi thật.”
Nghe câu này, mắt Ôn Tễ chợt đỏ hoe. Cô cũng chẳng biết vì sao, có lẽ vì câu “hồi nhỏ” của dì, hoặc là vì chữ “thay đổi”.
Dù từ nhỏ cô đã bị dân làng trêu là có hôn ước, chồng sắp cưới là anh chàng nhà họ Trương ở ngọn đồi bên cạnh, nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý suốt hai mươi năm, cô vẫn không thể quen với ngày này khi nó thực sự đến.
“Dưới kia, mấy ông chú bác đang nhìn con kỹ lắm đấy. Giờ con chỉ là chưa tự tin thôi. Lát nữa ăn cơm xong, dì dẫn chồng sắp cưới của con ra sau vườn, con nói chuyện với cậu ấy đi.”
Lời này của dì thật sự rất nhân văn. Ôn Tễ ngẩng lên nhìn dì lớn, đúng lúc một chiếc gương được đưa tới trước mặt. Cô nhìn thấy một gương mặt mắt hạnh má đào, mái tóc dài được tết thành bím, một nửa búi lên, để lộ vầng trán mịn màng, nhưng vẫn giữ nét yêu kiều của thiếu nữ, với hai lọn bím nhỏ rủ xuống trước ngực.
Dì lớn ghé tai cô thì thầm: “Chọn đàn ông, quan trọng nhất là cậu ta có bản lĩnh hay không.”
–
Hôm nay là lễ hỏi, Ôn Tễ chẳng cần làm gì. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Sơ Việt, đến nỗi cô còn chẳng cần ngồi ăn cùng anh.
Một bàn toàn đàn ông vây quanh “xử” anh, tâm trạng Ôn Tễ bỗng khá hơn. Cho đến khi mẹ cô bưng lên một đĩa tôm luộc trắng.
“Nhìn tôm Sơ Việt mua này, ngon thật, to hơn cả tôm A Tễ mò dưới sông.”
Ôn Tễ: “???”
Cô ngẩng mắt, bắt gặp ánh nhìn lạnh lùng từ bàn bên cạnh. Ôn Tễ hắng giọng, đưa tay vuốt trán để che tầm mắt.
“Tôm sông này mua ở phố nào thế? Bao nhiêu tiền một cân?”
Ăn cơm mà cũng nhàm chán, đến chuyện này cũng có người hỏi. Ôn Tễ ngẩng đầu, thấy Trương Sơ Việt lịch sự đáp: “Trên đường tới đây thấy bán, năm mươi mốt một cân.”
Cả đám im phăng phắc.
Một lúc sau, ông chú lên tiếng: “Sơ Việt à, sau này làm đàn ông sống qua ngày thì phải biết tiết kiệm, hiểu chưa?”
Ôn Tễ mím môi, suýt bật cười, bèn vội lấy ly trà che miệng. Cô để ý thấy đường quai hàm của Trương Sơ Việt căng cứng, nụ cười gượng gạo, góc cạnh rõ ràng như muốn đâm chết cô.
Ăn cơm xong, dì lớn nháy mắt với cô. Ôn Tễ thầm tính toán, dù sao hai người cũng chưa đăng ký kết hôn, về mặt pháp lý, cô vẫn là người tự do.
Sợ anh ta làm gì.
Cô hiên ngang bước ra sườn đồi nhỏ sau vườn. Lúc đầu, cô còn lo hai người không tìm được nhau. Ai ngờ, dì lớn đã sắp xếp đâu ra đấy: một cái ghế băng dài, trên tường còn treo một dãy đèn màu, ừ thì, là loại có hiệu ứng nhấp nháy.
Ôn Tễ nheo mắt, đưa tay che trán chắn ánh sáng. Trương Sơ Việt đã đứng đợi sẵn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mặt cô, cuối cùng dừng ở bàn tay đang che mắt của cô, hỏi: “Đèn này không phải cô treo à?”
Gương mặt anh bị ánh đèn màu chiếu sáng, ngũ quan sắc sảo, nhìn cô từ trên cao xuống, còn mê hoặc hơn cả ánh đèn lấp lánh kia.
Ôn Tễ vội dời ánh mắt khỏi anh, cô lắc đầu.
Trương Sơ Việt đưa tay chạm vào công tắc, “tách” một cái, cả thế giới chìm vào bóng tối.
Sáng thì quá sáng, tối thì quá tối. Dưới ánh trăng mờ mịt, Ôn Tễ ngồi ở một đầu ghế băng, nói: “Cưới xin cũng phải tìm hiểu rõ ràng trước chứ, không thể bảo tôi cưới là tôi cưới ngay được.”
Trương Sơ Việt ngồi ở đầu kia ghế băng, giọng trầm trầm vang lên trong đêm: “Tôi cao một mét tám sáu.”
Ôn Tễ: “…”
Quả nhiên, đàn ông mà không tranh thủ khoe chiều cao trong vòng ba câu đầu thì chưa chắc đã cao nổi mét tám.
“Tôi cao một mét sáu lăm.”
Ôn Tễ bất giác ngồi thẳng lưng, liếc xéo anh: “Bảo anh cưới ai là anh cưới người đó, làm đàn ông mà anh cũng quá… tùy tiện rồi đấy.”
Trong đêm, anh như một bóng đen cao lớn. Khi gió thổi qua, Ôn Tễ ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người anh, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm ổn, chẳng giống người say: “Hộ khẩu quân nhân của tôi sau khi tốt nghiệp trường quân đội sẽ được phân công về địa phương, ưu tiên theo nơi ở của vợ. Vì thế, tôi cần một tờ giấy kết hôn.”
Ôn Tễ tròn xoe mắt, miệng cũng há thành hình chữ O, trong lòng thậm chí còn thốt lên một tiếng “Ôi chà”.
Trương Sơ Việt bình thản nói: “Về tình về lý, tôi muốn nói rõ với cô trước. Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ thu hồi sính lễ, và chuyện cưới xin này coi như hủy.”
Học phí cấp ba của Ôn Tễ đều do nhà họ Trương chi trả. Tuy nhà họ Ôn không nhận sính lễ, nhưng hồi đó nhà cô thực sự quá nghèo. Ôn Tễ lại thi vào cấp ba rất giỏi, bỏ đi làm công thì thật đáng tiếc. Lúc đó, nhà họ Trương sẵn lòng bỏ tiền ra, nên mẹ cô nói họ đúng là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lúc nhận tiền, cô không từ hôn, giờ mà từ hôn, chẳng khác nào qua sông rồi phá cầu.
Vậy thì…
Ôn Tễ nói: “Mỗi người một mục đích?”
Trương Sơ Việt liếc nhìn cô, rõ ràng không tán thành cách nói của cô, anh mở miệng: “Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một lúc.”
Ôn Tễ suýt nữa giơ ngón cái trong lòng khen anh. “Vậy anh về tìm hiểu xem, đến lúc ly hôn thì làm thế nào.”
Trương Sơ Việt lúc này hơi bất ngờ nhìn cô, suy nghĩ một chút, rồi thẳng thắn: “Nếu tiện, mai chúng ta lên trấn đăng ký.”
Ôn Tễ cảm thấy người xưa quả nhiên có trí tuệ. Sau khi nói chuyện với anh, tâm trạng cô bỗng nhẹ nhõm. Dù sao cũng coi như giúp anh một việc, món nợ ân tình của cô cuối cùng cũng trả được. Cô không cần phải đi mò tôm kiếm tiền trả học phí nữa.
“À, chuyện quan trọng nhất.” Thấy Trương Sơ Việt đứng dậy định đi, Ôn Tễ nhớ tới câu cuối cùng của dì lớn, bèn hỏi: “Anh có bản lĩnh không?”
–
Sáng hôm sau, gà còn chưa gáy, mẹ cô đã lôi Ôn Tễ từ trên giường dậy.
“Chẳng phải bảo hôm nay lên trấn đăng ký sao? Sơ Việt tới rồi, mà mày vẫn ngủ ngon lành.”
Dì lớn ngồi bên cạnh nhai hạt dưa, nói: “A Tễ vẫn còn là trẻ con, chuyện gì cũng phải từ từ. Để Sơ Việt đợi một chút, ở nhà ai mà chẳng nâng niu như báu vật.”
Đợi mẹ cô xuống lầu làm bữa sáng, Ôn Tễ vẫn còn mơ màng trên giường. Dì lớn ghé lại, nhỏ giọng hỏi: “Tìm hiểu rõ chưa?”
Ôn Tễ “ừm ừm” hai tiếng, nhớ lại: “Anh ấy bảo anh ấy biết làm mộc, còn học cả hàn xì. Giường sắt trong quân đội anh ấy cũng làm được, tiết kiệm được tiền mua đồ gỗ.”
Dì lớn gật đầu nghiêm túc: “Vậy là được, không phải loại lười biếng. Sau này sẽ lo được việc nhà.”
Ôn Tễ giấu chuyện mục đích Trương Sơ Việt cưới cô, cũng không nói cô chỉ muốn trả nợ. Nhìn nụ cười trên mặt người nhà, Ôn Tễ bỗng cảm thấy mình như bị vứt bỏ, giống hệt hai mươi năm trước.
Trương Sơ Việt ăn sáng xong ở nhà cô, lúc này đang ngồi ở phòng khách đợi Ôn Tễ chậm rãi ăn như gà mổ thóc. Hôm nay cô vẫn mặc chiếc sườn xám đỏ tối qua, tay áo lá sen xắn lên, lộ ra hai đoạn cánh tay trắng ngần. Mẹ cô thấy thế vội kéo tay áo cô xuống, không quên cằn nhằn: “Ăn uống cho lịch sự, ngậm miệng nhai, đừng phát ra tiếng.”
Ôn Tễ nghe lời làm theo, ăn càng chậm hơn.
Lên xe, cô ngáp một cái thật to, sau đó chào anh: “Chào.”
Chẳng quen thân gì.
Trương Sơ Việt “ừ” một tiếng. Hai người chẳng có chút tiếng nói chung nào, sắp sửa cùng nhau đến cục dân chính.
Từ làng họ Ôn xuống núi có một con đường đèo. Ôn Tễ không dám lên tiếng sợ ảnh hưởng anh lái xe. Đến trung tâm trấn, khung cảnh bỗng náo nhiệt. Ôn Tễ ghé vào cửa sổ nhìn đám đông đi chợ. Trương Sơ Việt chẳng có chút tinh ý nào, không hỏi cô có muốn đi dạo phố không, cứ thế đưa cô thẳng đến cục dân chính.
Trước cửa cơ quan chính phủ có một quảng trường. Ôn Tễ xuống xe, thấy có người bày sạp, trong đó hai cô gái xinh xắn kéo một chiếc xe đẩy, treo tấm bảng ghi: Trang điểm cô dâu, 30 tệ một lần.
Ôn Tễ nói: “Tôi có nên trang điểm không nhỉ?”
Trương Sơ Việt liếc qua mặt cô, hỏi: “Cô thấy cần à?”
“Anh không thấy à?”
“Tôi thấy cô đang cố kéo dài thời gian.”
Ôn Tễ: “…”
“Cô ơi, trang điểm một cái đi! 30 tệ một lần, để lại kỷ niệm đẹp cả đời nhé~”
“25 tệ được không?” Ôn Tễ không nhịn được trả giá. Một cô gái mắt dán kim tuyến cười nói: “30 tệ cho may mắn mà!”
“Vậy 50 tệ hai lần.”
Cả hai cô gái đồng loạt ngẩn ra, ánh mắt chuyển sang Trương Sơ Việt bên cạnh: “Anh này cũng muốn…”
“Không phải.” Ôn Tễ giải thích: “Sau này tôi còn chụp giấy ly hôn nữa.”
Hai cô gái trang điểm: “…”
Cuối cùng, Trương Sơ Việt dùng điện thoại chuyển khoản 30 tệ.
Ôn Tễ vào cục dân chính, nói với anh: “Quên lời ông chú nói rồi à? Bảo anh phải tiết kiệm.”
Trương Sơ Việt nhìn cô, ánh mắt như muốn xử lý cô tại chỗ: “Tôi chỉ biết chuyển 30 tệ ít hơn chuyển 50 tệ.”
Trong lúc xếp hàng chờ đăng ký, Ôn Tễ vào nhà vệ sinh soi gương ngắm dung nhan. Lúc này, một bà cô tiến lại gần, cười bí hiểm bên tai cô: “Cô gái xinh đẹp, có muốn chụp ảnh cưới không? Nhìn cô đẹp thế này, bọn tôi giảm giá 50% cho cô, sau này còn giúp công ty cưới hỏi của bọn tôi quảng cáo.”
Ôn Tễ sợ đến mức chạy biến ra ngoài. Trương Sơ Việt đang đợi ở cửa, thấy cô hoảng hốt bỏ chạy, bàn tay to vung lên túm lấy cô: “Chạy cái gì? Giờ mà giở trò với tôi thì đừng hòng.”
Ôn Tễ thở hổn hển, nắm tay anh lôi ra ngoài: “Có một bà điên trong nhà vệ sinh dụ dỗ tôi.”
Bắt cô làm quảng cáo mà còn đòi thu tiền, không điên thì là gì?
Huống chi trên đời này làm gì có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống.
Trương Sơ Việt nhíu mày, nhìn về phía sau. Ôn Tễ nói: “Anh không cần vào nhà vệ sinh nữ đâu, tôi không lừa anh.”
Cô thật sự không định trốn cưới.
Trương Sơ Việt cụp mắt nhìn cô. Cô nói nhanh, vẫn còn thở hổn hển. Lúc phản ứng lại, cô mới nhận ra hai tay mình đang bám chặt cánh tay anh, ngực còn ép sát đến mức tạo thành một đường cong.
Cảm thấy hoảng hốt, cô vội buông tay.
–
“Lại đây, cô dâu đứng sát chú rể chút nữa, đúng rồi! Đôi mắt đẹp lắm nhé, chưa thấy cô dâu nào xinh thế này, cười nhẹ lên nào~”
“Tách!”
Đèn flash lóe lên.
Ôn Tễ nhận giấy kết hôn, nhìn cô gái mắt sáng rạng ngời trong ảnh, hoảng hốt không tin đó là mình. Nhưng người đàn ông ngũ quan cứng cáp bên cạnh đúng là Trương Sơ Việt.
Cũng may, dù chỉ là nghi thức, nhưng ít ra không phải một gã xấu đến mức khiến cô gặp ác mộng.
“Xong hết rồi chứ? Giờ tôi về nhà được chưa?”
Cô chẳng có chút ý thức nào về việc mình đã kết hôn.
Trương Sơ Việt liếc cô, như thể anh rất rành quy trình kết hôn, nói: “Được, đợi đón dâu xong mới qua nhà tôi ở.”
“Còn phải qua nhà anh ở?” Ôn Tễ nhíu mày, không mấy vui vẻ.
“Sau kỳ nghỉ hè, cô sẽ về Bắc Thành học tiếp. Giờ hai nhà chỉ làm hình thức thôi.”
Ôn Tễ là người biết lý lẽ, lúc này gật đầu: “Cũng đúng, đồng xu ném ra còn kêu được một tiếng, cô dâu được trả học phí thì cũng phải để người ta thấy mặt chứ.”
Trương Sơ Việt mở cửa ghế phụ cho cô lên xe, có lẽ chẳng muốn để ý cô, đóng cửa đánh “rầm” một cái.
Nhưng Ôn Tễ nhớ ra một chuyện, đợi anh lên xe thì hỏi: “À đúng rồi, anh học đại học quân sự, chuyên ngành gì thế?”
“Bí mật.”
Ôn Tễ đầy dấu hỏi: “Cái này cũng bí mật? Vậy sau này anh cẩn thận đừng nói bậy trước mặt tôi, cũng đừng hỏi chuyện của tôi, tôi giữ bí mật hết!”
Trương Sơ Việt đang kéo dây an toàn thì khựng lại, nhìn ra kính chắn gió, anh thở dài một hơi. Rồi anh nghiêng người, cánh tay dài bất ngờ vươn qua trước ngực cô, kéo dây an toàn bên cạnh cô. Ôn Tễ giật mình lùi vào góc, thấy anh nhướng mày nhìn cô đầy vẻ bất lực: “Chuyên ngành của tôi tên là Bảo Mật, giờ cô đã hiểu chưa, bà Trương.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tễ: Wow, gọi thế luôn rồi à?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.