Chương 12: Một lưỡi liềm che cả vòng eo. * Có muốn so với cái cô mua không? Câu nói cuối của Trương Sơ Việt làm đầu óc Ôn Tễ “ù” một tiếng. Một người phụ nữ tặng thứ bổ dưỡng kiểu đó cho người chồng danh nghĩa của cô, chỉ cần động não một chút cũng đoán được quan hệ của họ không tầm thường. Cô nghiêng đầu, nói với anh: “Đồ đàn ông tệ bạc.” Trương Sơ Việt nhíu mày, bị mắng vô cớ, anh bèn nói: “Xem ra giờ không phải con bé không vui, mà là em gái đây không vui.” “Đừng gọi thế, vừa nãy người ta gọi anh là anh Sơ Việt, anh Sơ Việt, chị ấy mới là em gái ngoan của anh chứ~” Ôn Tễ nói chuyện đôi khi kéo dài giọng, lười biếng, nghe là muốn bị đánh. Trương Sơ Việt rũ mắt nhìn cô. Hai người sóng vai bước đi, cô khẽ cau mày, má đã bị nắng làm ửng đỏ, như đang cố ý phân rõ ranh giới với anh. “Em gái của con bé với em gái của cô khác nhau.” Anh nhìn vào khuôn mặt cô, phát hiện ra việc quan sát những thay đổi nhỏ trên gương mặt Ôn Tễ thật sự rất thú vị. Khuôn mặt lạnh lùng của Ôn Tễ thốt ra lời mỉa mai mát mẻ: “Dĩ nhiên là khác rồi, đây là em gái bên ngoài mà, tôi biết phải làm gì rồi~” Ánh mắt Trương Sơ Việt dừng lại trong đôi mắt trong veo của cô: “Tôi với cô có thể làm vợ chồng, thậm chí sinh con, còn con bé là con gái của cô hai.” Ôn Tễ nghe rõ, mắt trợn tròn, miệng vì kinh ngạc mà khẽ há
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842349/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.