Chương 13: Dùng chung * Ôn Tễ sờ sờ cây roi da bò nhỏ trong tay, định nói rằng cô sẽ tự đi mua một cây khác, cây này trả lại cho anh. Nhưng làm thế chẳng phải là tự đưa dao cho người khác sao? Trương Sơ Việt nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô đảo qua đảo lại, trong đầu chắc hẳn có đến trăm tám mươi ý nghĩ tinh quái. “Cứ dùng chung đi.” Ôn Tễ lên tiếng, tranh thủ giành quyền chủ động: “Nhưng tôi phải là người giữ nó.” Trương Sơ Việt nhếch môi cười, nói: “Chúng ta dùng chung thế nào đây?” Ôn Tễ đứng thẳng người, nghiêm túc đáp: “Như hồi nhỏ bố mẹ làm ấy, ai làm sai thì phải chịu phạt, chỉ là đánh vào lòng bàn tay, mông, hay chân thôi, như thế mới nhớ lâu.” Trương Sơ Việt đứng đó nhìn cô cười, Ôn Tễ cau mày: “Nghiêm túc chút đi.” Người đàn ông nhướng mày, khẽ gật đầu ra vẻ phối hợp: “Được, cũng chẳng cần cô vì muốn phạt mình mà nói sai rồi im thin thít.” Ôn Tễ ngẩn ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc, mãi mới hiểu ra anh đang nhắc đến chuyện sáng nay, khi bị anh mắng “nói bậy” nên cô im lặng không nói gì nữa. Cô bực bội đáp: “Từ giờ trở đi, mỗi người phải chịu trách nhiệm với lời nói và hành động của mình.” Trương Sơ Việt khẽ gật cằm, nhưng thái độ rõ ràng chẳng coi quy tắc cô đặt ra là gì to tát, xách cái sọt tre trống và lưỡi hái lên rồi đi thẳng lên núi. Trong chuồng bò có tổng cộng sáu con bò, Ôn Tễ chẳng phân biệt được con nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842350/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.