Chương 28: “Cô sợ thì đừng có nhìn.” * Lời vừa dứt, gáy Ôn Tễ đã bị một bàn tay lớn bóp lấy. Nụ hôn của Trương Sơ Việt ập xuống, so với lần đầu đã có kỹ thuật hơn, ít nhất không dừng giữa chừng để thở. Lưỡi anh lập tức tách môi cô, luồn vào trong, Ôn Tễ bị ép sát vào cửa. Cánh cửa như sống động, khi anh m*t mạnh hơn, Ôn Tễ sẽ lùi lại, lúc anh nhẹ nhàng, anh lại dùng tay đẩy gáy cô, khiến cô ngẩng lên đón anh. Thế là cánh cửa cũng kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt” theo nhịp. Ôn Tễ nghe mà mặt đỏ tai hồng, cả người lảo đảo. Cô nghiêng đầu muốn thở, nhưng tay kia của Trương Sơ Việt đã bóp cằm cô. Cô chưa kịp hít hơi, môi anh đã khóa chặt, âm thanh run rẩy của Ôn Tễ hòa vào lưỡi anh. Anh cúi xuống đè cô, đôi môi cô như bị anh m*t mạnh, âm thanh ma sát đầy ám muội như sóng nước lan tỏa. Ôn Tễ nhận ra mỗi lần hôn, Trương Sơ Việt như một con sói, cô đấm vào ngực anh, chẳng lẽ không thể nhẹ nhàng hơn sao. Cuối cùng anh cũng nới lỏng một khe hở, không khí ùa vào, cô thở hổn hển và anh cũng thế. Ngực anh phập phồng ép sát ngực cô, mồ hôi bắt đầu rịn ra, cô cảm thấy váy ngủ cũng sắp ướt mồ hôi. Cô cúi đầu, thở hổn hển: “Huề rồi.” Trương Sơ Việt nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, không nói gì. Ôn Tễ không thấy anh gật đầu, cô bất ngờ ngẩng lên: “Thế này còn chưa đủ à?” “Cô nghĩ tôi chỉ đợi cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842365/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.