Chương 29: Lần đầu tiên anh để tâm đến cảm nhận của cô. * Trương Sơ Việt tưởng cô định hôn anh. Ôn Tễ mím môi, sau đó nói: “Tôi gầy hơn anh, lạnh thì cũng là tôi lạnh mà.” Trương Sơ Việt quay người, tự nhiên để lưng cho cô, hai tay đỡ vào khoeo chân cô. Ôn Tễ hơi ngả người, cả người đã nằm gọn trên một tấm lưng rộng rãi bằng phẳng. Anh như một ngọn núi di động, nâng niu lấy cô. Ôn Tễ bỗng thấy thật ấm áp, dòng nhiệt len vào tim cô. Anh cõng cô xuống núi, chiếc điện thoại của Ôn Tễ trong tay anh rọi sáng. Trong màn đêm, có tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót líu lo, và cả tiếng quần áo cọ vào cỏ dại xào xạc. Âm thanh ấy lượn lờ bên tai Ôn Tễ, rồi đâm rễ trong lòng cô, như cỏ dại lan tràn. “Hôm nay sao lại gọi tôi là anh Mười Ba (*),trước tôi có mười hai ông anh à?” Trương Sơ Việt chắc thấy đêm khuya tĩnh lặng, bỗng mở miệng tìm đề tài. Ôn Tễ không nhịn được, bật cười: “Vì anh thích ra vẻ lắm.” Anh ngoảnh đầu, như thể ngơ ngác. Vành tai lướt qua gò má mềm mại của cô, hơi thở anh thoáng chạm, gần mà xa, cô khẽ rụt lại. Anh hỏi: “Cái gì?” “Là thích ra vẻ. Ở làng ai lại mặc áo sơ mi trắng chứ.” Lời vừa dứt, Trương Sơ Việt bất ngờ nâng khoeo chân cô, nhấc bổng cô trên lưng. Ôn Tễ giật mình, khẽ “á” lên, hai tay vội vòng chặt vai cổ anh, nhưng cảm giác sống lưng anh đột nhiên căng cứng. Làm cô hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842366/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.