Chương 29: Lần đầu tiên anh để tâm đến cảm nhận của cô.
*
Trương Sơ Việt tưởng cô định hôn anh.
Ôn Tễ mím môi, sau đó nói: “Tôi gầy hơn anh, lạnh thì cũng là tôi lạnh mà.”
Trương Sơ Việt quay người, tự nhiên để lưng cho cô, hai tay đỡ vào khoeo chân cô. Ôn Tễ hơi ngả người, cả người đã nằm gọn trên một tấm lưng rộng rãi bằng phẳng. Anh như một ngọn núi di động, nâng niu lấy cô.
Ôn Tễ bỗng thấy thật ấm áp, dòng nhiệt len vào tim cô. Anh cõng cô xuống núi, chiếc điện thoại của Ôn Tễ trong tay anh rọi sáng. Trong màn đêm, có tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót líu lo, và cả tiếng quần áo cọ vào cỏ dại xào xạc.
Âm thanh ấy lượn lờ bên tai Ôn Tễ, rồi đâm rễ trong lòng cô, như cỏ dại lan tràn.
“Hôm nay sao lại gọi tôi là anh Mười Ba (*),trước tôi có mười hai ông anh à?”
Trương Sơ Việt chắc thấy đêm khuya tĩnh lặng, bỗng mở miệng tìm đề tài. Ôn Tễ không nhịn được, bật cười: “Vì anh thích ra vẻ lắm.”
Anh ngoảnh đầu, như thể ngơ ngác. Vành tai lướt qua gò má mềm mại của cô, hơi thở anh thoáng chạm, gần mà xa, cô khẽ rụt lại. Anh hỏi: “Cái gì?”
“Là thích ra vẻ. Ở làng ai lại mặc áo sơ mi trắng chứ.”
Lời vừa dứt, Trương Sơ Việt bất ngờ nâng khoeo chân cô, nhấc bổng cô trên lưng. Ôn Tễ giật mình, khẽ “á” lên, hai tay vội vòng chặt vai cổ anh, nhưng cảm giác sống lưng anh đột nhiên căng cứng.
Làm cô hơi đau.
“Áo tôi có bắt cô giặt đâu.”
Khi anh nói vậy, Ôn Tễ cảm nhận được tai anh kề sát má cô nóng rực.
Cả hai đi về sân nhà ngói dưới khe núi. Ôn Tễ nhìn mấy con bò trong chuồng, bỗng hỏi anh: “Ở đây có bò đực bò cái không?”
“Có.”
Cô lại hỏi: “Mấy con đực, mấy con cái?”
Trương Sơ Việt đột ngột khựng đôi chân dài. Ôn Tễ mím môi, anh nói: “Khi đ*ng d*c sẽ tách riêng, cô không phải lo.”
Ôn Tễ khẽ “ồ” một tiếng, má như bị tai anh làm nóng ran. Có lẽ vì căng thẳng, cô buột miệng: “Phòng chúng ta cũng tách riêng nhỉ.”
Lời vừa thốt ra, tim cô đập thình thịch như muốn rơi mất, thế là cô vội chữa: “Thế có phải xây thêm một chuồng bò nữa không?”
“Muốn tìm việc làm thế à?”
“Không, tôi chưa nuôi bò bao giờ, không biết làm sao, chỉ là tò mò thôi.”
Trương Sơ Việt bỗng ngạc nhiên: “Nhà cô không làm ruộng à?”
Má Ôn Tễ bị mái tóc ngắn của anh cọ vào, hơi ngưa ngứa. Nhưng anh cõng cô đi, đôi chân dài bước chậm rãi mà vững chãi. Trong sự an tâm ấy, Ôn Tễ nói: “Mẹ tôi biết trồng rau.”
Trương Sơ Việt cẩn thận nhớ lại, hình như bỏ sót điều gì: “Còn bố cô?”
Hơi thở rõ ràng khựng lại. Trước đây Trương Sơ Việt không hỏi, vì anh chẳng để tâm đến chuyện của Ôn Tễ. Nhưng đêm nay, anh không kìm được mà muốn hỏi, muốn biết nhiều hơn.
“Bố tôi với anh trai ở trong thành phố, dịp lễ tết mới về.”
Tiếng ve kêu ầm ĩ giữa cánh rừng rộng lớn. Trương Sơ Việt cụp mắt, anh biết Ôn Tễ học ở quê, còn anh trai cô lại được lên thành phố học.
Vậy nên khi ấy cô không có học phí để học cấp ba, có lẽ không phải vì nhà cô thực sự không có tiền. Nhà cô thậm chí còn sang hỏi nhà họ Trương xem có muốn quyết định chuyện hôn sự không.
Lúc ấy cô mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn gả cô đi.
“Đói chưa, về tôi hâm lại canh gà trong nồi cho cô.”
Ôn Tễ mím môi, nói: “Cũng tạm.”
“Tạm là thế nào?”
Ôn Tễ không đáp. Trương Sơ Việt lại hiểu ý. Khi vào đến sân, anh đặt cô xuống, sau đó quay đi khóa cổng. Nhìn lại, thấy Ôn Tễ đang rửa tay dưới vòi nước, hơi cúi người, vòng eo mảnh mai uốn cong, mềm mại như có thể ôm trọn.
Anh bước tới, hứng nước dưới đầu ngón tay cô. Ôn Tễ định rút tay, anh nói: “Rửa chung đi, đừng lãng phí nước.”
Hai tay cô lại cứng đờ ở đó, mặc cho dòng nước len vào kẽ tay, tí tách rơi xuống lòng bàn tay Trương Sơ Việt đang hứng.
Khi anh chà tay, khớp xương vô tình chạm vào ngón út của cô, cô rụt lại, tim cũng thót theo, nhưng anh không nắm lấy tay cô.
Ôn Tễ nhớ lại cảnh Trương Sơ Việt nắm tay cô trong chậu nước đầy bọt, bèn hỏi anh: “Có xà phòng rửa tay không?”
Trương Sơ Việt hơi ngẩn ra, “Chỉ có xà bông thôi.”
Ôn Tễ khẽ “ồ” một tiếng, rồi rút tay lại. Thấy cô không rửa nữa, Trương Sơ Việt vặn khóa vòi nước, đứng dậy đi vào phòng tạp vật, ngay bên cạnh phòng khách được ngăn ra.
Khi ra, anh cầm một bánh xà bông lưu huỳnh mới, đưa cho Ôn Tễ, nói: “Rửa đi, tôi đi hâm đồ ăn.”
Ôn Tễ nhận lấy, cúi đầu mở bao, khóe mắt liếc thấy anh vào bếp, cô đặt xà bông lên trụ đá nhô ra ở góc tường rồi đi theo anh.
Người đàn ông nửa ngồi trước bếp lò, chiếc bật lửa trong tay đốt một ít vụn gỗ, ánh lửa hắt lên gương mặt góc cạnh cứng cỏi của anh, đôi đồng tử lấp lánh những đốm sáng li ti. Khoảnh khắc ngọn lửa được ném vào lò, anh ngẩng lên nhìn cô, ánh sáng rực rỡ trong mắt anh cũng rơi vào mắt cô.
Anh nói: “Bảo không đói mà cứ đứng đợi ăn.”
Ôn Tễ bỗng muốn kề sát anh, có lẽ vẫn còn chút sợ hãi. Cô bước tới, nói: “Để tôi trông lửa cho.”
“Không cần, cô ra ngoài đi.”
Khói hơi nặng, Ôn Tễ không nhịn được ho một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho của cô, Trương Sơ Việt kéo tay cô đi ra ngoài. Ôn Tễ rụt rè đứng nép vào chân tường, động tác kéo tay cô của anh khựng lại, nhìn thấy gương mặt cô được ánh lửa chiếu sáng, tựa ngọc ấm trân châu.
Tim anh chợt rung lên.
Ôn Tễ cảm nhận bàn tay lớn của anh vuốt l*n đ*nh đầu cô, rồi nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai, ngón tay thô ráp lướt qua vành tai cô. Sau đó, bàn tay anh đỡ sau gáy cô, hơi thở anh bất ngờ cúi xuống, tim Ôn Tễ đột nhiên đập thình thịch.
Nụ hôn cô tưởng sẽ đến không xảy ra, mà cô đã căng thẳng nắm chặt cánh tay anh đang đỡ cằm mình.
“Không phải phạt cô, cũng không phải thưởng tôi, cứ theo ý cô thích.”
Giọng trầm thấp như tiếng củi cháy tí tách trong lò, khô rát và nóng bỏng.
Ôn Tễ run rẩy nhìn anh. Giây tiếp theo, anh đón lấy ánh mắt cô, nụ hôn chặn lấy môi cô.
Cảm giác mềm mại, hơi thở dần nóng lên, nhưng những lần m*t mát của anh chẳng mạnh hơn việc bẻ gãy một đóa hoa. Ôn Tễ chìm đắm trong sự dịu dàng day dưa của anh.
Sao bỗng dưng cô lại quyến luyến hơi thở anh, phụ thuộc, mê đắm, muốn nhiều hơn nữa.
Trương Sơ Việt đỡ lấy eo cô khi cô trượt xuống, hai tay Ôn Tễ vẫn không biết đặt đâu, chỉ biết nắm hờ lên vai anh, đầu ngón tay theo lực của anh mà bất giác bấu chặt vai anh. Ôn Tễ vô thức nhắm mắt, nhưng anh lúc này lại khẽ buông cô, hơi thở chuyển sang bên tai, sau đó anh hỏi: “Vậy được không?”
Lần đầu tiên anh để tâm đến cảm nhận của cô.
Vành mắt Ôn Tễ bất ngờ gợn sóng, không biết vì nhận ra sự “để tâm” của anh, hay vì phản ứng sinh lý từ nụ hôn, hoặc có thể là khói từ lò làm mắt cô cay cay.
Ôn Tễ khẽ gật đầu. Khi anh định hôn tiếp, một âm thanh sôi sục từ nồi vang lên, ùng ục đẩy nắp gỗ.
Nụ hôn của Trương Sơ Việt dừng trên môi cô, Ôn Tễ cảm nhận được anh định tiếp tục, nhưng chợt khựng lại, đưa tay xoa đầu cô, giọng khàn khàn vang lên: “Trẻ con đói không chờ nổi thì phải ngậm n*m v* giả trước, có phải cô cũng thế không?”
Lần đầu tiên Ôn Tễ nghe anh dỗ dành như vậy, sau đó anh quay đi mở nắp nồi, múc đồ ăn cho cô.
Hương gà đậm đà quẩn quanh mũi. Trương Sơ Việt múc một thìa cho vào bát sứ, Ôn Tễ thấy anh dùng thìa sứ trắng khuấy rồi đưa lên môi thổi nguội, tưởng anh thử vị, cô định lấy đũa để ăn thì nghe anh gọi: “Lại đây, nếm thử đi.”
Ôn Tễ sững lại, anh đã đưa thìa đến môi cô.
Lấy khẩu vị của cô làm chuẩn.
Đầu lưỡi cảm nhận hương vị thơm ngon nóng hổi, cô gật đầu. Anh không thử nữa, múc canh gà hầm bao tử heo, đặt lên bàn gỗ, mang một cảm giác bình dị ấm áp.
Khi ngồi xuống, Ôn Tễ thấy quần jeans hơi ướt, là bụi bẩn và sương đêm dính phải khi đi đường núi. Lẽ ra cô nên tắm lúc anh nấu ăn, nhưng cô lại mải hôn.
Hai người lặng lẽ ăn xong, Ôn Tễ muốn rửa bát, Trương Sơ Việt nói: “Cô đi tắm đi.”
Nói rồi, anh cầm bát vào bếp, bóng dáng cao lớn lướt qua góc nhà. Ở đó có hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình mà cô mang về, Ôn Tễ bất ngờ sững sờ, tim đập thình thịch vang vọng bên tai.
Khi tắm, tay cô run rẩy, luống cuống xoa xoa, phát hiện mình căng thẳng đến mức quên cả thu q**n l*t vào, vẫn còn treo trên dây phơi ở sân sau. May mà váy ngủ đủ dài, mặc vào không lộ ra.
Lúc bước ra, Trương Sơ Việt đã thay một bộ áo ba lỗ và quần dài sạch sẽ, đang cầm thước dây đo phòng khách. Nghe tiếng động, anh quay lại. Ôn Tễ giật mình, sợ anh nhận ra cô vừa đi thu q**n l*t về mặc, bèn giả vờ hỏi: “Anh làm gì thế?”
Trương Sơ Việt cầm bút ghi số liệu vào sổ, vừa nói vừa bước tới: “Đóng một cái kệ tivi, không mua tivi, dùng máy chiếu làm màn tường được không?”
Nói rồi, anh đưa bản vẽ trong sổ cho cô xem. Thấy đôi mắt long lanh của Ôn Tễ chăm chú nhìn, tóc mai ướt sũng thấm vào dây vai váy ngủ, cô hỏi: “Làm kích thước bao nhiêu?”
Trương Sơ Việt thu hồi ánh mắt, “Từ một mét tám đến hai mét hai, cô ngồi lên sofa thử khoảng cách xem.”
Ôn Tễ ngoan ngoãn ngồi xuống. Trương Sơ Việt kéo thước dây cho cô xem phạm vi, cô hỏi: “Cao bao nhiêu?”
Anh lại ra dấu chiều cao. Ôn Tễ chăm chú xem bản vẽ, rồi vẽ vài nét lên đó, nói: “Đại khái thế này được không? Góc nhìn của chúng ta khác nhau, anh thấy thế nào thì thoải mái hơn? Cũng có thể theo ý anh.”
Cô mặc váy trắng tinh khôi ngồi đó, hai chân khép lại, để lộ một đoạn mắt cá trắng ngần, yểu điệu mà tựa cành hoa độc lập. Anh bước tới, lấy cuốn sổ từ tay cô, nhưng anh không nhìn, mà cúi xuống khẽ hôn lên môi cô, ánh mắt trầm lắng nhìn cô: “Theo ý cô, nhưng đừng gần quá, hại mắt lắm.”
Đôi mắt Ôn Tễ rất đẹp. Trương Sơ Việt cúi người, một tay đỡ sau gáy cô, ánh mắt dừng trên gương mặt ngây ngô đáng yêu của cô: “Lần trước cô hỏi cái sofa này có chắc không, hay là tối nay thử xem.”
Giọng trầm khàn rơi trên hàng mi, tim Ôn Tễ đập loạn, hơi thở bị anh cướp mất. Nụ hôn đến bất ngờ, trước đó còn đang đo kệ tivi, giây sau đã thành thử sofa.
Lần này, lực của anh mạnh như bẻ cành cây, Ôn Tễ bị anh giữ chặt eo, cô rụt lại. Chỗ này không như lần trước trên giường, sofa chật chội với sự hiện diện của Trương Sơ Việt, ngột ngạt, chẳng mấy chốc quần áo đã rối tung.
Mắt cá chân Ôn Tễ cọ vào sofa da bò, vô thức căng lên, ngón chân co lại. Khoảnh khắc ấy, Trương Sơ Việt chống một tay lên mép sofa, anh rời môi cô, nói: “Đừng để ngã, nằm vào trong chút.”
Lời vừa dứt, anh định kéo cô vào, nhưng ngay lúc đó, ánh mắt anh dừng lại ở eo cô. Chỗ ấy không còn che chắn, để lộ làn da trắng ngần anh chưa từng thấy.
Đồng tử anh như muốn rỉ máu.
Ôn Tễ lúc này giãy giụa kịch liệt, tay kéo vạt váy xuống, muốn che đầu gối đang co lại, nhưng Trương Sơ Việt quỳ ép trên sofa trước mặt cô—
Bất ngờ, một bàn tay lớn đè lên tay cô. Ôn Tễ thấy Trương Sơ Việt cúi đầu xuống.
Cô bắt đầu lùi lại điên cuồng, không phải như thế này, cô… cô không cố ý…
“Trương Sơ Việt… Trương Sơ Việt, anh nhìn gì mà nhìn…”
Giọng Ôn Tễ run rẩy, mang theo tiếng khóc, rưng rưng nước mắt. Cuối cùng, cô thấy anh ngẩng đầu, đầu lưỡi thô ráp li3m vành tai cô, lại khen:
“Em Mười Ba xinh thật.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Không bảo anh học nhanh thế đâu!!!
Chú thích:
(*) 裝13 (zhuāng shísān) là cách biến tấu nhẹ nhàng của từ “裝逼” (zhuāng bī),nghĩa là làm màu, giả vờ ngầu, ra vẻ ta đây, “làm bộ làm tịch”.
Vì từ “逼” là từ thô t ục, nên người Trung dùng “13” (phát âm là shísān) để thay thế kín đáo và hài hước hơn. Thế nên Ôn Tễ mới bảo Trương Sơ Việt “裝13”, tức là chê anh làm màu, sống ảo, tỏ vẻ ngầu mà thật ra giả tạo.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.