Chương 43: Tài năng b**n th** * Nghe Trương Sơ Việt nói câu này, lòng Ôn Tễ khẽ trống rỗng. Thấy chưa, anh mua nhẫn cưới cũng chỉ là làm màu, sau lưng chẳng phải cũng không đủ kiên nhẫn đeo nó sao. Trên đường về, Ôn Tễ mua một con rùa cá sấu, to bằng bàn tay, nằm phục trong hộp nhựa, Ôn Tễ dùng ngón tay chọc vào hộp, nó mới chậm rãi thò đầu ra, như thể đáp rằng: Tôi còn sống. Trương Sơ Việt ngồi ghế lái liếc qua, hai tay lướt trên vô lăng: “Nhỏ thế này, khó nuôi lắm.” Ôn Tễ bình thản: “Tôi với nó có duyên, lúc tôi dùng thức ăn rùa câu, mọi con rùa đều thò đầu, chỉ nó cứ kiên trì bò lên tường kính.” Trương Sơ Việt im lặng hai giây: “Nó muốn ra ngoài.” Ôn Tễ gật đầu: “Đúng thế, nên tôi mua nó, chẳng phải để đưa nó đi sao?” Trương Sơ Việt lại nhìn con rùa cá sấu ủ rũ trong hộp nhựa, bị nhốt vào hộp nhỏ hơn, như thể chẳng còn thiết sống. “Cho ăn đừng dùng tay, loại rùa này mỏ sắc, cẩn thận lại bị xước.” Ôn Tễ lại chọc vào hộp nhựa, rùa cá sấu há cái miệng nhỏ xíu, dáng vẻ “tôi siêu dữ”, Ôn Tễ không nhịn được cười: “Phải đặt tên cho nó mới được.” Trương Sơ Việt khẽ liếc: “Quang phong tễ nguyệt (*),gọi là Tễ Nguyệt đi.” Ôn Tễ đang đau đầu nghĩ ngợi, không ngờ Trương Sơ Việt tiện miệng đặt, cô sáng mắt: “Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, Tiểu Tễ Nguyệt, hay lắm! Trương Sơ Việt, cái tên này rất có ý nghĩa!” Trương Sơ Việt hắng giọng, mắt nhìn ra kính chắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842380/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.