Chương 44: “Xin nhờ cô Trương chỉ giáo.”
*
Trương Sơ Việt khi chơi bài poker không giỏi đặt cược, cũng chẳng quá để tâm đến chuyện thắng thua, trên bàn chơi càng không có ai khiến anh muốn chinh phục.
Vì vậy trong những buổi tụ họp bạn bè, anh thường là người xào bài.
Cách xào bài có nhiều kiểu, nhưng anh thích nhất là bẻ cong bộ bài từ giữa để tạo ra một khe hình hạt nhân, đút ngón giữa và ngón áp út vào trong, khẽ nhấc lên, tách ra, còn ngón cái thì giữ lấy phần đầu khe hở, thoải mái mà miết nhẹ các quân bài.
Ôn Tễ giống như một bộ bài trên bàn cược.
Nên lần chơi này, anh đặc biệt nhẫn nại, chỉ tiếc bài không thuận tay, mới vừa miết được vài lượt, đột nhiên liền tan rã tản mát.
Đầu ngón tay cô đang bấu lấy cánh tay anh, từ siết chặt đến bất ngờ buông lỏng, Trương Sơ Việt chống khuỷu tay phải xuống bên người cô, cúi đầu nhìn: “Giới thứ ba: Giới hoài nghi, không được ngờ vực tôi có mưu đồ khác. Ôn Tễ, người không trao tim chân thành thì vĩnh viễn chẳng nhận được tình yêu.”
“Bốp.”
Quyển sách mà Ôn Tễ cả đêm chẳng lật sang nổi một trang rơi xuống đất, trên trang sách còn có một dòng gạch dưới bằng đầu bút: [Kề bên tôi làm tri kỷ]
Tri kỷ…
Chẳng lẽ… đây là cách anh muốn cô hiểu rõ lòng mình?
Chiếc hộp giấy đầu giường để anh rút ra hai tờ khăn, Ôn Tễ thấy anh từng chút một lau đi nước dính trên đầu ngón tay, chậm rãi thong thả mà đầy vẻ quyến rũ chết người. Khi ánh mắt anh dừng lại trên cô, Ôn Tễ hoảng hốt tránh đi.
“Tôi không muốn…”
Ôn Tễ hít nhẹ một hơi, giọng nghèn nghẹn nước mắt, ấm ức nói: “Người ta nói anh cưới một cô vợ do cha mẹ sắp đặt… xuất thân rất…”
“A Tễ.”
Trương Sơ Việt ngắt lời cô, giọng trầm ổn mà dịu dàng dẫn dắt: “Có lẽ em cho rằng những người quanh em xuất thân tốt hơn em, nhưng nếu để họ đứng vào vị trí của em, chưa chắc đã có được sức sống phá vỡ khuôn mẫu như em.”
Lông mi ướt đẫm của cô khẽ run rẩy.
Trương Sơ Việt cúi người hôn cô, nụ hôn dịu dàng mà cũng kiên quyết, miết đến mức môi cô sưng đỏ. Ôn Tễ nghe thấy tiếng ngăn tủ đầu giường bị kéo ra, tim cô bỗng run lên, bất giác buột miệng gọi một tiếng: “Chồng ơi…”
Bên tai, giọng anh chợt nặng hẳn.
Ôn Tễ trong nỗi chột dạ lẫn sợ hãi, cho đến khi Trương Sơ Việt cau mày, buông môi cô ra, quay sang kéo hẳn ngăn kéo đầu giường ra ngoài…
Cô quyết định giả ngốc.
Thu mình trong chăn, Ôn Tễ không dám nhìn anh, chẳng biết qua bao lâu, cô cảm giác anh đang bình tĩnh lại.
Rồi tiếng “tách” tắt đèn vang lên.
Như nhấn vào tim Ôn Tễ, cô ngẩn ngơ, thấy Trương Sơ Việt vén chăn nằm vào.
Ngăn kéo không có bao cao su, anh biết cô giấu đi chỗ khác, Ôn Tễ bất an cựa quậy trong chăn, anh tiến tới ôm cô, bàn tay lớn vuốt mái tóc bù xù trên đỉnh đầu cô, giọng còn vương sắc đêm: “Ngủ đi.”
Cô khụt khịt: “Anh không giận à?”
Vừa nãy, khi anh dạy dỗ cô, cơn giận trong anh đang kìm nén, Ôn Tễ cảm nhận rõ, nếu còn để anh muốn mà không tìm thấy đồ, e là sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ, giờ anh chỉ ôm cô.
Anh kéo cô đang sợ hãi từ góc giường vào lòng.
Ôn Tễ như chú gà con mới nở, được vòng tay an toàn như vỏ trứng ôm lấy, khiến cô thoải mái đến mức khẽ duỗi mũi chân.
Giọng Trương Sơ Việt xen chút khàn: “Giận gì chứ, làm cô Trương cũng có quyền đồng ý, em không muốn, tôi không ép.”
Lời anh nói quang minh chính đại, như mưa tạnh trời quang, trải rộng trong lòng cô.
Không vì cô làm mất hứng mà nổi giận, cũng không nói lời hay rồi vội đòi thưởng, Ôn Tễ biết anh thích việc này, nhưng anh quan tâm cảm xúc của cô hơn.
Trước đây cô từng nghĩ đó là chiêu trò giả tạo, với xuất thân của anh, lòng người anh nắm rõ, nhưng phản ứng cơ thể không lừa được, anh đang kiềm chế.
Mũi cô cọ vào ngực anh qua lớp vải, khẽ nói: “Lần trước sợ anh không đợi tôi khỏe lại đã muốn làm, tôi lén giấu trong nhà kho…”
Đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch sức mạnh, Ôn Tễ cũng sợ mình không thể từ chối, trước cám dỗ, người ta dễ tự thuyết phục chịu rủi ro, nên cô đành kiểm soát tình hình khi còn tỉnh táo.
Nhưng vừa dứt lời, trên đầu vang tiếng cười khẽ, cô ngẩng lên, nghe Trương Sơ Việt nói: “Em không phải là không muốn à?”
Tim Ôn Tễ xao động, mặt đỏ bừng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ lái sang anh: “Thế anh làm sao đây?”
Nụ cười anh khựng lại, lùi hông ra mà tránh cô: “Lát sẽ ổn, ngủ đi.”
Lại là lời thúc giục cô đi ngủ, khi Trương Sơ Việt nói “Ngủ đi”, giọng anh trầm thấp, như ánh trăng hiếm hoi lộ ra chút dịu dàng.
Tay Ôn Tễ từ trong chăn thò ra, ngón tay mảnh khảnh xòe mở, nửa dưới khuôn mặt giấu dưới chăn, để lộ đôi mắt hạnh long lanh ngây thơ, nói với anh: “Tôi cũng có năm giới, ông xã muốn nghe không?”
Đồng tử sâu thẳm của anh tối lại, bất ngờ, một luồng hơi thở áp lên môi cô, anh chẳng kiêng dè mà m*t lấy đôi môi, m*t môi trên của cô vào miệng, tim Ôn Tễ bị kéo căng, mất trọng lượng.
Kỹ thuật hôn của Trương Sơ Việt luôn thẳng thắn, thích dùng sâu cạn nặng nhẹ để bộc lộ cảm xúc, lúc này hơi thở mãnh liệt, giọng khàn đắm trong d*c v*ng không còn che giấu—
“Xin nhờ cô Trương chỉ giáo.”
–
Cuộc sống thôn quê mộc mạc chân chân chất, gột bỏ ồn ào phố thị, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Đến đêm, mới tám chín giờ, con đường làng tĩnh lặng và đêm mát lạnh yên ả đã khiến người ta buồn ngủ.
Còn sáng sớm…
Đồng hồ báo thức qua tám giờ.
Ôn Tễ vẫn chưa tỉnh.
Giấc này cô ngủ rất sâu, không phải hai lần trước bị Trương Sơ Việt nghiền nát đến chẳng thể tỉnh, mà là sự thư thái an lòng.
Cho đến khi nghe tiếng lật sách bên đầu giường, âm thanh sột soạt khẽ vang, cô động mi mắt, mở ra thì thấy Trương Sơ Việt đang đọc cuốn sổ thơ của cô.
Dù chưa từng yêu, nhưng bạn cùng phòng đại học thì có, chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy.
Lần nọ nghe bạn than về người yêu, bảo anh ta gửi bài báo cho cô, dù chuyên ngành khác cô vẫn chăm chú đọc để có thêm đề tài nói chuyện, nhưng cô gửi cho anh ta, anh ta chẳng xem hoặc không để tâm, nói chẳng vào đâu.
Ôn Tễ từng ở phòng Trương Sơ Việt, người này chắc có thói quen bảo mật, sách chẳng thấy một trang.
Nhưng giờ, anh đang đọc sách của cô, như thể đang tìm hiểu cô vậy.
Cô khẽ động muốn ngồi dậy liền cảm giác bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt đầu cô, rồi trượt xuống, qua cổ đến cánh tay, năm ngón khẽ siết, xoa bóp cho cô.
Không lời ngọt ngào, anh là người thuộc phái hành động.
“Nấu canh gà mì sợi rồi, hâm trong nồi, rửa mặt xong là ăn được.”
Ôn Tễ khựng lại: “Anh dậy lâu rồi? Sao còn nằm trên giường?”
Trương Sơ Việt gập cuốn sách đặt lại tủ đầu giường, đứng dậy: “Xem em ngủ đến khi nào.”
Ôn Tễ bĩu môi, sau đó trèo xuống giường, chiếc váy ngủ trượt theo đường cong xuống mắt cá, Trương Sơ Việt đứng bên cô, vô thức nhấc váy lên giúp.
Ánh sáng qua khung cửa chiếu lên lông mày cúi thấp của anh, làm tan đi chút lạnh lùng, phảng phất dịu dàng sâu sắc.
Người đàn ông vốn lạnh lùng, thi thoảng thể hiện chút phong độ đủ khiến người ta ngỡ ngàng, nhất là lúc này, Ôn Tễ còn bị hoa anh túc đỏ ngoài cửa sổ làm tâm trí xao động.
“Váy không kéo lê đất đâu.”
Cô nhắc.
“Chiếc váy ngủ này mặc lâu rồi.”
Ôn Tễ ngẩn ra, mím môi che đi chỗ vải bị giặt đến hơi xù, hai tay xếp trước người: “Sáng nào cũng giặt mà.”
Từ khi ngủ chung với Trương Sơ Việt, chiếc váy ngủ lưng trần trắng xinh nhất của cô thường xuyên được diện, nắng quê rực rỡ, phơi một ngày đủ thấm đẫm ánh mặt trời.
Anh nói: “Mua online à?”
Ôn Tễ gật đầu, thấy anh lấy điện thoại hỏi: “Có link không?”
Cô nào dám đưa link, giá chỉ ba bốn chục thôi, bèn nói: “Anh tìm từ khóa đi, váy ngủ thiếu nữ mùa hè.”
Nói xong, Ôn Tễ mới ngớ ra, ngây ra nhìn anh: “Đừng mua cho tôi.”
Anh đã cho cô đủ nhiều rồi.
“Khai giảng cần mua đồ mới.”
Lời Trương Sơ Việt như lẽ đương nhiên, Ôn Tễ nói: “Thế anh muốn quà gì?”
Lúc này anh nhìn cô sâu lắng, buông một câu: “Tối qua em cho rồi.”
Gò má Ôn Tễ lập tức đỏ rực.
Tối qua, chẳng biết tay cô dừng lại khi nào, anh hôn cô suốt, chiếc lưỡi sâu cạn, Ôn Tễ lạc trong ân tình, làm ướt đầy tay.
Cô lầm bầm: “Rõ là anh cho tôi mà.”
Bàn tay lớn của anh xoa cổ tay cô, có lẽ tối qua xoa lâu đã thành thói quen, Ôn Tễ vội rút tay, hoảng loạn chạy vào phòng tắm.
Khi đóng cửa lại, vừa lấy cốc súc miệng, đã thấy kem đánh răng được bóp sẵn trên bàn chải.
Sau khi ra phòng khách, thấy Trương Sơ Việt đang chan canh gà vào bát mì của cô, nước ấm rót sẵn một cốc, bảo cô uống trước.
Ôn Tễ cúi đầu húp miếng mì, nhai nhã nhặn, vị thịt tươi quấn quanh đầu lưỡi, sảng khoái tận óc, cô buột miệng: “Anh chăm người khéo thật, chẳng ai ngờ anh chưa từng yêu.”
Trương Sơ Việt nghe thế ngẩng lên nhìn cô, xem như lời khen, anh nhếch môi: “Có người yêu cả tá lần cũng chưa chắc biết chăm sóc, như người chưa làm cha mẹ cũng chưa chắc nuôi con tệ, em biết mình muốn bạn đời thế nào thì cứ làm thế nấy.”
Động tác gắp mì của Ôn Tễ khựng lại, bất giác hơi nóng bốc quanh hốc mắt.
Yên lặng ăn xong, Trương Sơ Việt đứng dậy thu bát, Ôn Tễ đưa tay lấy, anh khẽ nhấc cổ tay: “Tối qua kêu tay mỏi, hôm nay đừng động đậy.”
“Tôi cũng chưa yêu bao giờ.”
Ôn Tễ bất ngờ lên tiếng, động tác của Trương Sơ Việt khựng lại, rồi như thông cảm: “Nhìn ra rồi.”
Cô là viên ngọc thô tự nhiên, lúc đầu chạm khắc quả thực cứng đầu gai góc, nhưng chỉ cần thêm chút kiên nhẫn, cô sẽ nở ra vẻ mềm mại ấm áp ngoài dự đoán, không để người ngoài thấy được.
“Thế anh muốn yêu không? Có thấy tiếc vì chưa yêu đã cưới không?”
Khi Ôn Tễ nói, ngón tay dưới bàn véo góc áo xoắn lại.
Trương Sơ Việt nhìn cô trầm lặng: “Còn em?”
Má Ôn Tễ hơi ửng hồng, khẽ “ừ” một tiếng.
Lông mày sắc như kiếm của Trương Sơ Việt nhíu lại, yết hầu khẽ động: “Tôi đề nghị trong thời gian hôn nhân của chúng ta, đừng để có người thứ ba, nếu không…”
“Trương Sơ Việt…”
Ôn Tễ vội ngắt lời anh, tên ngốc này sao không hiểu ý cô, cô gấp gáp: “Tôi không thể yêu anh sao?”
Người đàn ông cao lớn đối diện sững sờ.
Ôn Tễ thấy đồng tử sâu thẳm của anh vì câu nói ấy mà lộ vẻ luống cuống chưa từng thấy.
Cô bất giác mím môi muốn cười, có chút phấn khích vì nắm được anh.
“Anh tự nghĩ đi, tôi đi rửa bát đây.”
Ôn Tễ nói xong vừa định quay đi, cổ tay đột nhiên bị Trương Sơ Việt nắm lấy, anh hỏi: “Yêu nhau chẳng phải cần một người tỏ tình trước sao?”
Lời anh vừa dứt, mắt Ôn Tễ mở to, sao cô không nghĩ đến chuyện này, cô chỉ muốn sống tốt với anh, không muốn anh làm gì cũng vì trách nhiệm người chồng.
Lực nắm cổ tay cô của Trương Sơ Việt siết chặt, cô như mèo con nhăn mặt chẳng thoát ra được, anh lại hỏi: “Em thích tôi ư?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Tễ: Xấu hổ chết mất!!!!
“Kề bên tôi làm tri kỷ” trích từ Tản Hoài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.