Chương 44: “Xin nhờ cô Trương chỉ giáo.” * Trương Sơ Việt khi chơi bài poker không giỏi đặt cược, cũng chẳng quá để tâm đến chuyện thắng thua, trên bàn chơi càng không có ai khiến anh muốn chinh phục. Vì vậy trong những buổi tụ họp bạn bè, anh thường là người xào bài. Cách xào bài có nhiều kiểu, nhưng anh thích nhất là bẻ cong bộ bài từ giữa để tạo ra một khe hình hạt nhân, đút ngón giữa và ngón áp út vào trong, khẽ nhấc lên, tách ra, còn ngón cái thì giữ lấy phần đầu khe hở, thoải mái mà miết nhẹ các quân bài. Ôn Tễ giống như một bộ bài trên bàn cược. Nên lần chơi này, anh đặc biệt nhẫn nại, chỉ tiếc bài không thuận tay, mới vừa miết được vài lượt, đột nhiên liền tan rã tản mát. Đầu ngón tay cô đang bấu lấy cánh tay anh, từ siết chặt đến bất ngờ buông lỏng, Trương Sơ Việt chống khuỷu tay phải xuống bên người cô, cúi đầu nhìn: “Giới thứ ba: Giới hoài nghi, không được ngờ vực tôi có mưu đồ khác. Ôn Tễ, người không trao tim chân thành thì vĩnh viễn chẳng nhận được tình yêu.” “Bốp.” Quyển sách mà Ôn Tễ cả đêm chẳng lật sang nổi một trang rơi xuống đất, trên trang sách còn có một dòng gạch dưới bằng đầu bút: [Kề bên tôi làm tri kỷ] Tri kỷ… Chẳng lẽ… đây là cách anh muốn cô hiểu rõ lòng mình? Chiếc hộp giấy đầu giường để anh rút ra hai tờ khăn, Ôn Tễ thấy anh từng chút một lau đi nước dính trên đầu ngón tay, chậm rãi thong thả mà đầy vẻ quyến rũ chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842381/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.