Chương 46: Nghiện * Chiếc áo sơ mi hoa vải lanh bị ép chặt vào bức tường đất, từng tấc từng tấc trượt lên xuống, như muốn vắt kiệt những giọt mưa tích tụ bên trong. Bên ngoài là cơn gió giật mưa rào, từng dòng nước chảy dọc theo chân tường, tiếng nước “ùng ục ùng ục” vang lên liên hồi, tụ lại trong khe hẹp. Vì cơn bão dữ dội đến quá nhanh, nước lập tức tràn ra ngoài. Mọi giác quan trở nên xa vời, rồi lại đột ngột bị kéo về thực tại chênh vênh. Bỗng nhiên, có người đi ngang qua chuồng bò sụp đổ, tiếng nói chuyện mơ hồ, không nghe rõ, nhưng đủ khiến Ôn Tễ căng thẳng đến run rẩy cả người. Giây tiếp theo, môi cô bị một bàn tay nóng rực che kín, hơi thở cô đột nhiên trầm xuống, cổ bị bàn tay còn lại của anh bóp chặt. Cứ thế, anh không cho cô phát ra tiếng, cũng không cho cô trốn thoát. Ở góc tường, hơi nóng trào dâng, len lỏi trong bóng tối, lan tỏa khắp chốn. Những âm thanh kia bắt đầu đến gần, cô không ngừng run rẩy, còn Trương Sơ Việt dường như bị nỗi sợ hãi đáng thương của cô k*ch th*ch, ôm chặt lấy cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô. —“Tôi đi nói với vợ thằng Sơ Việt, bảo nó đến xem chuyện gì xảy ra.” —“Cũng chẳng thấy bóng dáng chúng nó đâu, giờ bọn trẻ đúng là chẳng để tâm gì.” —“Thật đáng tiếc.” … Tiếng nói bên ngoài dần xa, cảm giác lại bị tiếng mưa dữ dội che phủ. Ôn Tễ ngửa đầu, chỉ có cánh mũi hít vào luồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842383/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.