Chương 47: “Em có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì.” * Ôn Tễ ngáp một cái, cô giả vờ buồn ngủ. Giọng Trương Sơ Việt trầm thấp vang lên: “Hửm?” Giọng đầy chất từ tính, Ôn Tễ nói: “Chúc ngủ ngon, ông xã!” Tông giọng nũng nịu, Trương Sơ Việt chẳng thể ép hỏi tiếp. Ôn Tễ cảm thấy đã lâu rồi cô không ngủ một mình, giờ lại thấy hơi không quen. Đêm khuya hay gặp ác mộng, mơ thấy có người mở cửa bước vào, khiến cô giật mình tỉnh giấc. Nhưng trước đây, khi Trương Sơ Việt nửa đêm vào phòng cô, cô chưa bao giờ thấy đó là ác mộng. Cố chịu đến sáng hôm sau, trưởng phòng của Ôn Tễ mới chậm rãi xuất hiện. Cả bọn đều thuộc kiểu đến ngày cuối cùng mới đến trường. Phòng bốn người, trưởng phòng của Ôn Tễ tên là Trần Ni Ni, tóc đen dài thẳng, nhưng tính cách lại là một cô gái khoa kỹ thuật đầy chủ kiến, ít nói, nhưng cả phòng đều nghe cô ấy. Giường cô ấy nằm chéo góc với Ôn Tễ. Thấy trưởng phòng đến, Ôn Tễ lập tức kể cô gặp ác mộng, mong cô ấy mau về ký túc, ý là bày tỏ nỗi nhớ, nhưng Trần Ni Ni cười hỏi: “Bọn mình đã bảo hôm nay mới đến, sao cậu lại về sớm thế?” Bị hỏi ngược, Ôn Tễ mím môi. Lúc này, Trần Ni Ni đã mở vali, đưa cô ít trái cây sấy. “Cảm ơn trưởng phòng.” Món quà Ôn Tễ chuẩn bị cho cô ấy là đôi xăng đan thủ công do bà cụ trong làng đan, tiện đi lại mùa hè. “Cậu còn nuôi rùa nữa à?” Trần Ni Ni đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842384/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.