Chương 112: “Có phải rất dễ nuôi không?” * Ôn Tễ bị tiếng nhắc thanh toán từ mã QR làm lộ địa chỉ, đành buông xuôi mặc kệ. Ai ngờ Trương Sơ Việt lại buông một câu: “Anh vừa mới lục ra cả đống đồ ăn vặt trong nhà em,” khiến cô đứng ngây ra tại chỗ. Mưa ngoài trời vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, khi to khi nhỏ, lúc dữ dội lúc dịu đi, như từng nhát từng nhát nện xuống đầu Ôn Tễ. “Anh… anh về lại Bắc Thành rồi à?” Đầu lưỡi cô tan ra vị ngọt lạnh của kem. Giọng nói của Trương Sơ Việt khi nãy còn cố nhẫn nhịn đầy giận dữ, giờ đã dịu đi, dỗ dành cô: “Cho dù chưa gom đủ một trăm viên đậu vàng, anh cũng phải về gặp em.” Đầu mũi Ôn Tễ bị kem làm cho tê lạnh, cổ họng cũng tê dại theo, cô không nhịn được lại m*t mấy miếng đá bào, gắng tỏ ra bình tĩnh: “Sao anh lại như thế chứ…” “Em ngoan ngoãn tìm chỗ nào tránh mưa đi, anh sẽ về ngay lập tức.” Ngay bây giờ, lập tức. Không cho phép cãi lại, không một chút do dự, Ôn Tễ như hạt mưa bay bay, để mặc anh định đoạt. Bức tường của tiệm tạp hóa cũ kỹ lốm đốm bong tróc, một chiếc đồng hồ treo tường đang tích tắc quay vòng thời gian, Ôn Tễ mua một hộp mì gói từ bà chủ tiệm, đối phương mỉm cười hỏi: “Cần cho thêm cây xúc xích không cháu?” “Cho cháu thêm hai quả trứng luộc ngũ vị nữa ạ.” “Ôi, cô bé ăn khỏe ghê.” Ôn Tễ “ừm” một tiếng, nói: “Chồng cháu về rồi, không cho ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842449/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.