Chương 113: Đại cát đại lợi. * Ôn Tễ nằm nghiêng trên giường, hai chân dài trắng mịn lấm tấm hồng như cánh hồng đỏ quặp lại vô lực, từng đợt co giật, trông như một con cá trắm cạn mắc cạn trên bãi cát. Mái tóc dài tán loạn chẳng ra hình dáng gì, từng lọn rũ xuống che lấy má, đôi mắt khẽ chớp liền ngập đầy hơi nước, chỉ mong tóc có thể che hết đi gương mặt tơi tả của cô lúc này. Trương Sơ Việt, kẻ đầu sỏ gây họa, sau trận hoan lạc cuồng nhiệt nửa đêm, giờ lại làm bộ làm tịch ra dáng người tốt, đắp chăn cho cô. Gió lạnh và mưa rít ngoài cửa sổ, nghe vào tim Ôn Tễ như bị khoét một lỗ lớn. Anh vừa rời đi, lỗ hổng ấy liền trở nên lạnh lẽo, trống rỗng hút gió ù ù. Anh tắm xong cũng chưa quay lại ngay, chỉ quấn khăn tắm quanh hông, đi về phía vali của cô. Kẻ buôn người bắt đầu lục lọi những món đáng giá cô mang theo, đột nhiên lắc một chiếc hộp, vang lên tiếng leng keng của kim loại, anh nói: “Toàn là kẹo à? Bình đun nước cũng tự mang theo, đệm thì chỉ có một túi?” Anh vừa nói vừa khẽ cười khẩy một tiếng. Ôn Tễ muốn gượng ngồi dậy trên giường, nhưng cả người mềm nhũn, eo bị va đến rã rời, đành chỉ có thể nằm đó nghe anh lục tung đồ đạc của mình. Chẳng bao lâu sau, ấm nước bắt đầu sôi ùng ục, cô vẫn còn lo lắng dặn: “Nhiệt độ có thể chỉnh về sáu mươi độ, thế mới dễ uống.” Trương Sơ Việt lại nói: “Không có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842450/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.