Chương 139: Ngày dài vô tận . * [Dạo này việc học không có gì mới mẻ, ngược lại lại đọc được một bản dịch Shakespeare khá thú vị.] [Vì anh là người tài trợ, báo cáo tình hình học tập cho anh là điều nên làm. Phí gửi thư xuyên lục địa không rẻ, nên em đính kèm một chiếc áo khoác dạ màu đen, ở nước ngoài mua rẻ hơn trong nước một nửa.] [Dưới đây là nội dung trong sách gốc chứ không phải em tự viết, lúc rảnh anh cũng có thể đọc để nuôi dưỡng tâm hồn.] Những bức thư xuyên lục địa mà Ôn Tễ gửi cho Trương Sơ Việt mỗi lúc một dài hơn. Lúc cô mới đến nước ngoài, lệch múi giờ giữa hai người luôn không khớp, hộp thư mạng lại cần anh thường xuyên vượt tường lửa mới vào được, mà Ôn Tễ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải đợi hồi âm của anh là trong lòng lại bất an. Sau đó đành phải dựa vào viết thư, chỉ có thể viết từng chữ từng câu mới khiến tâm trạng dần ổn định trở lại. So với tin nhắn điện tử, thư tay cổ điển có một ý nghĩa khác, chính là khiến người ta chú tâm hơn. Những nỗi nhớ vụn vặt được kết thành từng tệp giấy thư, từ đó nỗi nhớ cũng như tuyết rơi, dần dần dày thêm. Trương Sơ Việt dạy Trương Thu Lễ đọc thư, giọng anh trầm thấp, khi đọc thơ Shakespeare mang theo một cảm xúc ngắt quãng mà sâu lắng: “Tình yêu của tôi tựa như cơn sốt, nó luôn khát khao,
Khát khao một điều có thể khiến cơn sốt ấy kéo dài.
Nó ăn thứ nuôi dưỡng cơn sốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842476/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.