Chương 138: Cùng dòng nước đục. * Ôn Tễ biết sở thích thường ngày của Trương Sơ Việt là làm mộc, đặc biệt giỏi cưa gỗ. Một lưỡi cưa sắc dài, khi cưa lên thì tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, tiếng vang dội thẳng vào lòng ngực, Ôn Tễ sợ muốn chết, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bọt nước văng trúng làm chân mềm nhũn. Hai chân trượt xuống. Trương Sơ Việt lại đỡ lấy chân cô, cười khàn khàn, giọng khẽ khàn: “May mà cửa đã khóa kín, anh không nỡ để ai nghe thấy tiếng của em đâu.” Kết hôn nhiều năm, Trương Sơ Việt vẫn luôn thích làm mộc, cũng vẫn luôn thích làm Ôn Tễ. Nhưng thi thoảng được “vụng trộm” một chút… Ôn Tễ cảm thấy như thế này đúng là đang vụng trộm, mà hình như cũng không tệ. Công việc của cô thiên về tư duy khoa học khô khan và nghiêm túc, bản thân cũng sống rất quy củ cứng nhắc, nhất là Trương Sơ Việt còn không cho cô ăn mặc màu mè, đi làm chỉ được mặc đen trắng xám, có lẽ là anh chịu không nổi, cứ phải uốn cô thành một người đàn bà lả lơi. Khi Ôn Tễ ngồi trên đùi anh, ánh mắt đỏ rực của Trương Sơ Việt cứ nhìn chằm chằm vào cô, một bàn tay lớn đỡ lấy sau đầu cô, khóe môi là nụ cười, như thể vừa đắc ý vừa tự hào: “A Tễ, vui không em?” Cô không muốn để ý đến anh, không thốt được lời nào thì anh bất ngờ bóp lấy gáy cô khiến cô ngửa đầu ra sau, nụ hôn cứ thế mà dồn dập lao đến, dòng nhiệt tràn ngập nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuo-moi-lam-chong-thuong-quan-thuong-hoa/2842475/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.