Tập năm (phần thượng)
【Sinh ly tử biệt – bài học bắt buộc của đời người, nhưng chẳng ai có thể học trọn vẹn.】
“Chị Chúc Uyển, chị vừa nói gì cơ? Đây là gã tình nhân của chị á?!”
Giọng Tiểu Cần vẫn vang như chuông nhà thờ — quay tới mấy kỳ rồi mà vẫn xuyên thẳng vào não.
Tôi suỵt một tiếng về phía ống kính:
“Cô có thể nói nhỏ một chút không? Giới thiệu chút—đây là Hàn Húc, bạn thanh mai trúc mã của tôi.”
“Cũng chính là người mà các bạn hay gọi là ‘thanh xuân mặc chung một chiếc quần thủng đáy” ấy.”
Tôi có hơi áy náy:
“Thật ra, trừ bác sĩ ra, cậu ấy là người đầu tiên tôi chủ động kể chuyện mình bị bệnh.”
“Cứ cảm thấy hơi có lỗi, cậu ấy vốn đã bận lắm rồi, vậy mà suốt ngày lại lo lắng cho tôi.”
“Lịch hóa trị của tôi… cậu ấy còn nhớ rõ hơn tôi nữa.”
Tiểu Cần giờ đã thành phóng viên chính hiệu:
“Xin hỏi anh Hàn, sao lúc đầu anh lại đồng ý đóng vai tình nhân như thế này vậy?”
Hàn Húc cau mày nhìn thẳng vào ống kính:
“Tôi đâu ngờ cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như thế. Nhưng khi cô ấy nói mình bị ung thư, thì tôi không thể nào từ chối được.”
“Ờm, lúc bị bắt gian tại trận… có kịch tính không?”
“Tôi bị đ.ấ.m sưng cả hai mắt.”
Hàn Húc chỉ vào máy quay.
“Lục Kiêu đó… tôi không đánh trả thôi, chứ không phải là không đánh lại được. Lúc nào có dịp, tôi sẵn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuoc-phim-cuoi-doi/2697067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.