🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tôi giơ tay chỉ vào mũi:
 
“Đồ xịn tự nhiên đấy nhé.”
 
“Các bạn nghĩ bố mẹ tôi sẽ khóc không?”
 
Tôi nháy mắt.
 
“Thôi nào, giơ tay làm dấu ‘peace’ cái nhé?”
 
2024-8-2
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
 
Tập bảy (phần hạ) – góc nhìn của Tiểu Cần
 
【Bí mật không thể nói ra】
 
Ngày 7 tháng 8 năm 2024.
 
Chúc Hạ Lý đã rời khỏi thế giới này.
 
Giác mạc của chị ấy được hiến tặng cho hai đứa trẻ mù lòa.
 
Để các em thay chị ấy tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới.
 
Những bộ phận khác, bác sĩ sẽ thay chị ấy sắp xếp.
 
Bức ảnh chín ô (8 ô của chị ấy + 1 ô để trống) được đặt làm cáo phó ghim đầu trang, và nhận về rất nhiều phản hồi.
 
Tôi đã đăng bản gốc, chỉ xin mọi người đừng trách tôi chụp xấu quá…
 
Nhiều người nói rằng, họ muốn “thay chị Chúc Uyển đi ngắm thế giới”.
 
Tôi chụp lại một vài bình luận.
 
Mọi người hãy xem như một chút ký ức cuối cùng ngiữ lại bên mình:
 
【Chúc Hạ Lý, hôm nay em thay chị ăn mì trộn khô. Có thêm trứng đấy nhé.】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, hôm nay em nấu thịt kho tàu, nhưng làm cháy cả nồi rồi. Em đã ăn giúp chị rồi – trời ơi, đắng quá!】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, chắc chị chưa đến Iceland đâu nhỉ? Đây là ảnh cực quang em chụp thay chị.】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, em đã thử đồ ăn ở Anh thay chị rồi. Khó ăn thật sự. Dù sao giữ mạng vẫn quan trọng hơn.】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, chị đến nơi đó rồi… có thể giúp em nhìn bố em một lần không? Giúp em hỏi ông ấy một câu thôi. Đây là ảnh của ông ấy…】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, em thay chị ăn món mì trộn Tân Cương siêu cay. Loại có thể làm sưng môi luôn đó.】(kèm ảnh)
 
【Chúc Hạ Lý, em gái tôi rất thích chị. Nó cũng đã đến thế giới của chị rồi… Chị ký tặng cho nó một chữ nhé?】
 
【Chúc Hạ Lý, bộ phim cuối cùng của chị còn chưa chiếu… sao chị lại đi rồi?】
 
【Chúc Hạ Lý, tôi nghĩ… có lẽ sắp đến lượt tôi đi gặp chị rồi. Tôi cũng muốn làm bạn chị, giống như Tiểu Cần.】
 
【Chúc Hạ Lý, tôi từng hận chị. Nhưng giờ tôi nhớ chị da diết.】
 

 
Nếu trên đời thật sự có một cuộn thời gian…
 
Liệu chị có muốn ở lại không?
 
Phiên ngoại – Tiểu Cần
 
Tôi mang bức thư đầu tiên đến gặp bố mẹ của chị Chúc Uyển.
 
Hai bác dường như già đi mười tuổi chỉ trong thời gian ngắn.
 
Tóc bạc hơn, lưng cũng còng hơn.
 
“Đây là chị ấy nhờ cháu gửi cho hai bác.”
 
Thư được niêm phong rất kỹ.
 
Tôi không dám tò mò — càng không có quyền mở ra.
 
Đó là chuyện riêng tư của họ.
 
Mẹ chị Chúc Uyển nhận lấy, chỉ đặt lên bàn mà không mở ngay.
 
Bà nghẹn giọng hỏi:
 
“Cháu nói xem… lúc cuối cùng…nó có đau lắm không?”
 
Tôi cũng bật khóc, nghèn nghẹn trả lời:
 
“Chị ấy nói… vẫn uống thuốc giảm đau…nên cũng không đau lắm đâu ạ.”
 
Tôi nói dối rồi.

 
Thuốc giảm đau hoàn toàn vô dụng.
 
Chị ấy đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, thậm chí còn nôn ra máu.
 
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi…”
 
Mẹ chị ấy như tìm được một chút an ủi.
 
“Đứa nhỏ này từ bé đã chỉ nói điều tốt, giấu hết điều xấu. Nó tưởng rằng giấu được thì chúng ta sẽ không đau sao?”
 
Tôi không biết phải nói gì thêm.
 
Dù khoảng thời gian cuối cùng, chị ấy vẫn luôn ở bên bố mẹ, nhưng nỗi đau trong đó… làm sao mà nói hết?
 
Rồi bà bất ngờ nói một câu khiến tôi sửng sốt:
 
“Thật ra, bác biết nó bệnh từ sớm rồi. Từ trước khi cháu đến nhà.”
 
“Dù sao cũng là con gái ruột, sao bác lại không nhận ra sự thay đổi của nó chứ?”
 
“Gầy rộc đi thế kia, rút khỏi giới giải trí dù nó từng yêu nghề biết bao.”
 
“Đau đến nhăn mặt, tóc thì rụng sạch…”
 
“Nó không muốn chúng ta buồn, thì chúng ta cũng đành phải giả vờ như không biết.”
 
“Bố nó còn sợ con bé không còn cơ hội được ăn nữa, nên ngày nào cũng cố học nấu món mới.”
 
Đến lượt tôi gào lên khóc như trẻ con.
 
Tôi không hiểu…đến tận cuối cùng, một người cố giấu bằng mọi cách, hai người còn lại cũng cố nén lòng để giả vờ không biết.
 
Rốt cuộc, ai là người đau hơn?
 
May mắn là…
 
ít nhất… khoảnh khắc cuối cùng, chị ấy vẫn ở bên bố mẹ.
 
Trong túi tôi vẫn còn nhiều lá thư chưa gửi.
 
Tôi sẽ làm theo đúng lời chị ấy dặn — gửi cho bố mẹ chị một lá thư mỗi tháng,
 
cho đến khi… không thể gửi được nữa.
 
Chị ấy từng nói:
 
“Thời gian mình có với họ quá ngắn…ít nhất, thư thì vẫn còn mới. Họ còn có thể mong đợi thêm một chút.”
 
Với Hàn Húc, chị ấy chỉ để lại một lá thư.
 
Tôi không nhìn anh ấy đọc.
 
Nhưng chỉ cần nghe tiếng nức nở phía sau lưng cũng đủ hiểu, anh đã khóc nức nở như thế nào.
 
“Hàn Húc, chị ấy nói có để lại cho anh một món quà ở nhà. Anh thử tìm xem.”
 
Là một cuốn album —
 
Ghi lại cả tuổi thơ và những khoảnh khắc trưởng thành của họ.
 
Chị ấy đã mất nguyên một ngày để làm nó.
 
Còn với Lục Kiêu.
 
Anh ta có ba lá thư.
 
Từng có lúc tôi ích kỷ định không gửi.
 
Nhưng nghĩ lại… anh ấy thật ra… cũng chẳng có lỗi gì.
 
Sau khi video phát hành, anh ấy gầy sọp, cả người trông như không còn sức sống.
 
Mỗi năm, tôi sẽ gửi cho anh ấy một lá thư.
 
Khi bức thư cuối cùng được gửi đi…cũng là lúc Chúc Uyển tròn ba tuổi rồi nhỉ?
 
Ừm, đó chính là “bí mật không thể nói ra” mà chị Chúc Uyển từng nhắc tới.
 
Khoảng mười ngày sau đó, tôi nhận được một bưu kiện.
 
Bên trong là một chiếc máy ảnh đời mới nhất.
 

 
Chúc Hạ Lý, em ghét chị.
 
Nhưng em cũng rất nhớ chị.
 
Hết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.