Thượng Cổ Giới. Triêu Thánh Điện.
A Khải ôm lấy Bích Ba đang ủ rũ, ngó cái đầu nhỏ ra nhìn, cậu núp đông trốn tây cũng không thoát khỏi, mà vẫn bị thần tướng thủ điện – Mộc Vũ, ngăn lại bên ngoài.
Áo vải rách rưới ở phàm trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm vết bụi đen nhẻm. A Khải trừng đôi mắt to của mình nhìn Mộc Vũ, nịnh nọt chắp tay.
Mộc Vũ thấy A Khải trông có vẻ phiền muộn bèn nghĩ thầm, tiểu thần quân này mới đi chơi có chút xíu mà đã chuồn về nhà, đúng là không có khí phách gì sất, hắn nghiêm mặt không lên tiếng.
“Đừng có nhìn ta như thế. Nếu không phải con chim béo chán chường này giày vò thì còn lâu ta mới quay trở về cơ.” A Khải thở dài nhìn Bích Ba, bĩu môi phì nói.
Sau khi từ biệt, Bích Ba đã không để ý đến cậu, hai cái cánh vung lên che khuất đôi mắt ngập nước của mình.
“Mộc Vũ, mẫu thân ta nói sao thế?” Cậu âm thầm chuồn đi mất, sớm đã biết trở về thế nào cũng bị phạt.
Khóe miệng Mộc Vũ co lại, hành lễ nói: “Tiểu thần quân, Thượng Cổ thần quân có nói rõ, nếu ngài đã trở về…” Hắn khựng lại một chút, chẳng biết học đâu theo ngữ khí của Thượng Cổ, nói: “Tự động ở yên một chỗ vài năm rồi mới được quay lại Triêu Thánh Điện.”
A Khải nhướng đầu lên, mắt chớp chớp, ôm lấy Bích Ba đang ỉu xìu: “Chết rồi, chết rồi! Mẫu thân tức giận, sao đây, phải làm sao đây!” Bích Ba không để ý tới cậu, mà vẫn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-co/2553395/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.