Lục Tiệm nghe vậy, máu nóng hừng hực bốc lên đầu, gã hét lớn: "Thì đây! Ngươi cứ thẳng tay mà trả thù đi, cho hả giận!" Cốc Chẩn liếc gã, chợt vung tay đập một phát không nặng không nhẹ vào đầu vai Lục Tiệm, cười cười: "Đó, nợ của ông bố, thằng con đã trả xong rồi đó, hai ta bây giờ xí xoá!".
Lục Tiệm ngơ ngác: "Chỉ đánh một cái như vậy là xong hả? " Cốc Chẩn cười hô hố, cười một chặp đã đời, rồi đưa tay nắm chặt bàn tay Lục Tiệm, thu nét cười lại, thong thả nói: "Lục Tiệm, nói thiệt tình, ta cũng chẳng biết mình muốn gì nữa, chỉ mong được suốt đời này làm một đôi huynh đệ gắn bó cùng ngươi!"
Ánh mắt Lục Tiệm chạm vào ánh mắt y, trong lòng gã chợt vừa ngọt ngào, vừa râm ran, không tự chủ được, đầu gã gật gù, miệng ôn tồn bảo: "Ta với ngươi xưa nay vốn đã là huynh đệ rồi, cả cuộc đời này, quyết không thay đổi!"
Cốc Chẩn mỉm cười, bảo: "Tính ta vốn rất tham lam, không những đời này, mà đời sau, đầu thai trở lại, ta cũng sẽ đi kiếm ngươi kết làm huynh đệ nữa kia!" Hoả khí bốc bừng bừng lên đầu, Lục Tiệm la lớn: "Đúng lắm, kiếp sau mình lại kết huynh đệ nữa!" Gã la xong, hai người, bốn mắt nhìn nhau, cùng cười ầm!
Xong trận cười thoả thuê, Lục Tiệm vụt nhớ ra, bèn thò tay lôi từ trong bọc ra tờ giấy mà gã đã xé khỏi quyển sổ tay ghi chú, đưa cho Cốc Chẩn. Cốc Chẩn xem xong, bảo gã: "Cái này lôi ở đâu ra vậy?". Lục Tiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-hai/1849118/chuong-45-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.