Thương Thanh Ảnh đâu ngờ, từ lúc y hay biết được thân thế, y đã thay đổi thái độ, quyết lòng cắt đứt, ánh mắt chỉ âm u những tia hằn học oán hận, không còn cái dáng vẻ nhu thuận xưa kia. Thoáng một sát na, bà hoa mắt, cổ họng nghẹn cứng lại, thân mình chao đảo, sắp ngã lăn ngay ra đất. Nhìn tình trạng bà như vậy, Lục Tiệm hốt hoảng chạy đến, đưa tay dìu đỡ bà, miệng giận dữ thét lên: "Trầm Tú, bà ấy đối đãi với ngươi tình sâu nghĩa nặng, sao ngươi đang tâm tuyệt tình thế?"
Trầm Tú quay nhìn Thương Thanh Ảnh, thoáng hiện chút do dự, nhưng rất nhanh, từ đáy lòng y, oán hận trào dâng, y nghiến răng, miệng không ngớt hầm hừ, phất tay áo, ngoe ngoảy rảo bước chạy theo sau đuôi Ninh Bất Không, phút chốc đã mất dạng.
Cùng lúc đó, Cốc Chẩn vụt kêu to, đứng bật dậy. Nguyên lúc đó, hiệu lực của "Vô Năng thắng hương" đã tiêu tan, vừa cử động được, Cốc Chẩn lập tức chạy đến bên Cốc Thần Thông, cởi áo khoác ngoài của, cúi xuống trùm lên thi hài, rồi ôm xác chết đứng dậy. Thương Thanh Ảnh định đến gần, không ngờ bị Cốc Chẩn quát: "Cút đi." Gã ẩy vai vào người bà, rồi, mặt tái xanh, gã đến bên Cốc Bình Nhi, bảo cô: "Mình đi thôi!"
Cốc Bình Nhi liếc nhìn thi hài, hết sức hãi sợ, không tự chủ được, cô thụt lui ra sau mấy bước, run giọng hỏi: "Gia gia... Gia gia sao rồi?" Cốc Chẩn gắng gượng trấn tĩnh, hắng giọng bảo cô: "Em đừng sợ, gia gia chỉ đang ngủ thôi mà!". Cốc Bình Nhi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-hai/1849119/chuong-44-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.