Niệm Hương cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy. Trước mắt hắn chỉ có Tập Ngọc và máu, đang chậm rãi chảy ra. Đây không phải là giả dối, nàng chảy máu, đổ máu nghĩa là muốn chết. Nàng đã chết, đối với mình mà nói, điều đó như thế nào. . . . . . ?
Trong một cái nháy mắt, Niệm Hương cảm thấy trời đất đều sụp đổ . Tập Ngọc sẽ chết, Tập Ngọc muốn chết, cái đầu ngốc của hắn không thể nào lý giải hai câu này. Hắn chưa từng thống hận sự ngu dại như vậy, cũng chưa từng rung động như vậy. Cảm giác kia, thật giống cảm giác Tập Ngọc nói cho hắn vậy, hắn vẫn tin chắc đó là sự thật, nhưng mà có một ngày lại đột nhiên phát giác tất cả suy nghĩ, tất cả sở hữu của hắn đều thay đổi. Hắn vẫn tin tưởng, hắn vẫn cảm thấy đến chết cũng sẽ không thay đổi, nhưng mà có cái gì đó đang biến động, hơn nữa còn đang tìm cách thoát ra.
“Tiểu cung chủ! Mời theo chúng ta trở về! Chúng ta đã tìm kiếm ngài nửa năm rồi, cung chủ đều vì ngài lo lắng!”
Hắc y nhân vội vàng nói, hắn là người dẫn đầu, thanh âm nghe rất trầm thấp. Hắn nói liên tục nhiều lần, Niệm Hương một chút phản ứng đều không có, chỉ ngơ ngác nhìn máu trên người Tập Ngọc.
Cô gái đi cùng có gì đó không nhịn được, nàng lặng lẽ giật giật khóe miệng, nói khẽ với nam tử áo đen đứng đầu:
“Hắn thật là tiểu cung chủ? Căn bản không cần để ý trên dưới! Bắt ép hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-hoa-tiec-ngoc/996734/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.