“Oa, ngươi vẫn ở nơi này?”
Lưu Vân trừng mắt nhìn nhà ngói đơn sơ, hoài nghi ngay sau đó có thể sập vì mình nói qua to hay không.
“Nơi này thuận tiện, giá cũng vừa phải.”
Tập Ngọc thản nhiên nói, nhanh tay thu dọn quần áo. Đồ đạc của nàng thật sự ít đến đáng thương, chỉ có vài món quần áo lành lặn, trên người nàng váy màu trắng này là do Diêu Hồng phường cấp cho. Nàng rất nhanh cởi quần áo ra, thay quần áo bình thường, tháo hết đồ trên tóc, mặt không trang điểm, nàng chợt nhìn thấy mình và Lưu Vân giống nhau, hai thôn phụ bình thường.
“Niệm Hương còn ở phía sau Phẩm Hương lâu làm việc cho đại nương, chúng ta đi tìm hắn.”
T
ập Ngọc xách theo túi nặng, lôi Lưu Vân xoay người rời đi, gần đến cửa, chợt mơn man lề gỗ thô ráp. Nơi này tuy rằng đơn sơ, nhưng dù sao cùng Niệm Hương ở ba tháng, hai người trốn tới đây, lần đầu tiên cùng chung sống, có vô số kỷ niệm đẹp. Cùng nhau vo gạo nấu cơm, Niệm Hương làm cháy khét nồi, lần đầu tiên cắt quần áo, bị kim đâm đầu. . . . . .
Tập Ngọc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi:
“Đi thôi.”
Phẩm Hương lâu là một trong hai tửu lâu của thành Hàng Châu, mỗi ngày khách nhân đến vô số kể, lúc trước Niệm Hương bất luận như thế nào cũng không đồng ý để nàng nuôi mình, liền đi tìm việc làm công, may mắn thế nào lại tới đây, người ta liền dùng hắn. Nơi đó mọi người biết Niệm Hương là một ngốc tử, cũng không khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-hoa-tiec-ngoc/996743/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.