"Làn da bị Tam Muội Chân Hỏa đốt qua e rằng không thể huyễn hóa thành bạch long nữa," nàng ta hơi lo lắng nhìn ta một cái: "Nếu Ma tộc phát hiện ta không phải huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, không phải hậu duệ của Long tộc, ngươi còn có thể bảo toàn người ngươi yêu bao lâu nữa?"
Ta chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một luồng lạnh toát.
Vốn dĩ còn nói với Hoài Uyển, ta muốn cưới nàng.
Hiện giờ ta đã mất nửa phần tu vi, chỉ sợ thật sự khai chiến với Ma tộc, ngay cả tính mạng mình cũng không bảo vệ được.
"Thật ra còn một cách, chỉ là. . ."
Ta không biết làm sao mở lời với Bích Nhan, càng không biết làm sao nói với Hoài Uyển.
Tình thế hiện tại, chỉ có cách lột một miếng da rồng trên người Hoài Uyển, phong ấn lên người Bích Nhan.
Không chỉ có thể che giấu da hồ ly của Bích Nhan, còn có thể nhiễm khí tức của rồng.
Dù Ma tộc biết dùng huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần có thể đánh thức Thanh Vân kiếm, thì một miếng da rắn trên người Hoài Uyển cũng đủ để đánh lừa.
"Không sao."
Bích Nhan đột nhiên lên tiếng: "Ta sẵn lòng."
Ta vô cùng kinh ngạc nhìn nàng ta: "Ngươi. . ."
"Những gì ngươi nghĩ trong lòng, chính là những gì ta nghĩ trong lòng."
Bích Nhan mỉm cười: "Ở bên ngươi nhiều năm như vậy, không ai hiểu ngươi hơn ta, cũng không ai hiểu tâm tư muốn bảo vệ nàng của ngươi hơn ta."
Ta chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, không nói nên lời: "Cảm ơn ngươi. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuong-than-xin-nhe-chut-lac-boi-boi/1894170/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.