Sáng sớm hôm sau, Trịnh Gia Ý Hiên vì cảm thấy nhức mỏi ở cánh tay nên mới thức dậy sớm.
Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Uyển Linh đang gối đầu lên tay hắn từ bao giờ?.
Nhìn nàng ngủ ngon như vậy, hắn không đành lòng đánh thức.
Mặc dù bây giờ cánh tay hắn đã vô cùng đau nhức.
Nhìn cặp lông mi vừa đen vừa dài đang nhắm chặt lại, tiếng thở nhẹ nhàng đều đều phát ra.
Hắn cảm thấy nàng đang giống như một chú mèo nhỏ rúc vào người hắn mà ngủ thật ngon vậy.
Cảm giác yêu thích len lỏi vào sâu trong trái tim hắn.
Chưa bao giờ có một nữ nhân nào lại dám cả gan gối đầu lên cánh tay hắn như thế? Đã vậy còn dành hết chăn không để dành cho hắn một chút nào.
Tiếng gà đã gáy từ bao giờ, nhìn canh giờ không còn sớm, chắc cũng đã tới giờ mão.
Trịnh Gia Ý Hiên nhẹ nhàng nâng đầu Uyển linh dậy, sau đó nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra.
Khi cánh tay vừa được giải thoát, cảm giác tê rần hiện rõ khiến hắn có chút suýt xoa thành tiếng.
Sợ làm nàng thức giấc, hắn đành dùng cánh tay còn lại giữ chặt cánh tay đang còn nhức mỏi kia, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, người trên giường đang ngủ say lúc này cũng từ từ mở mắt ra.
Thật ra, lúc hoàng thượng vừa mới tỉnh, thì lúc đó nàng cũng đã tỉnh.
Chẳng qua, nàng muốn lặng im như vậy xem hắn sẽ làm gì.
Điều nàng không ngờ đến, là ngay cả một động tỉnh nhỏ hắn cũng không phát ra.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-chung-nhu-nhat/209712/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.