Thụy Miên nghe có tiếng người gọi, ai đó đang lay vai nàng thúc giục. Nắng chói xuyên qua mí mắt làm nàng khó chịu nhăn mặt, muốn giơ tay che mắt nhưng nhấc tay không nổi, sức lực cạn kiệt. Lấy hết sức gắng gượng hé mắt, Thụy Miên chỉ lờ mờ nhìn thấy một màu xanh bát ngát, gió rì rào bên tai, có bóng người trước mặt…rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Phó Thụy Miên cảm giác được mình đang nằm trên một tấm phản trải nệm êm ấm, có vài người đang nói chuyện gần đó. Nàng nghe được ba giọng nói khác nhau: một nam tử với giọng điệu uy nghiêm, một lão tử trầm ổn, còn một người nữa nhỏ nhẹ lễ phép.
“Phiền Ấn Không đại sư xem giúp, tiểu cô nương này ta cứu được dưới chân núi Tử Lâm, khí chất thế nào?” Bửu đại lão gia ôn tồn hỏi.
Ấn Không đại sư bấm tay tính toán rồi nhìn Thuỵ Miên trả lời: “Tiểu cô nương này thân linh không có sát khí, không phải yêu ma. Chỉ nhìn bề ngoài trong sáng, khí nét hài hoà, cô nương đây ắt không phải người xấu. Còn về tâm ý, ta không xem nổi, lòng dạ con người là thứ khó xuyên thấu nhất.”
Bối đại y cũng vội thưa với Bửu lão gia: “Cô nương đây chỉ là trải qua mệt mỏi quá độ, sức lực mất hết, phải dùng thuốc bổ để dưỡng thân mới nhanh chóng tỉnh lại, sau đó ăn uống nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại thôi. Đơn thuốc ở đây, Cao quản gia cứ theo vậy mà sắc.” Nói rồi Bối đại phu giao đơn thuốc cho Cao quản gia, cùng mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-du-thien-mien/1949292/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.