Thuý Như ăn vận cho Thuỵ Miên, nùng trang diễm mạt(1),lại lấy từ trong tay nải đeo người thay cho nàng một bộ quần áo mới, chải đầu vấn hoa xinh đẹp. Thuý Như nói: “Muội thật vô dụng, cứ đến lúc cần làm việc thì đều chẳng có ích chi. Muội nguyện thay tỷ để bọn sơn tặc bắt cóc. Tỷ đi chuyến này, thật làm người khác lo lắng.”
(1) Nùng trang diễm mạt: trang điểm mặt mày, phấn son
Thuỵ Miên thấy Thúy Như ủ rũ, liền mở lời: “Muội có muốn hiến thân, chẳng phải cũng nên hỏi qua Mễ Lang một tiếng sao? Nếu ta để muội đi, có toàn mạng quay lại Bửu Gia chắc cũng bị Mễ Lang cho ăn khoai lang đến nghẹn mà chết.”
Thuý Như mặt đỏ bừng bừng: “Tỷ trêu ghẹo muội, ta mà có thèm hắn…”
Thuỵ Miên giả vờ nghiêm giọng làm lành: “Thôi được rồi. Ta thấy Mễ Lang cũng là tiểu tử tốt bụng, lại thật thà chất phác, rất nghe lời muội. Nếu muội quả thật thích hắn, ta liền bảo một câu với Bửu Toại, gả hắn làm tỳ thiếp cho muội, muội thấy sao?”
Thuý Như lúc này chỉ mong có cái hố mà chui vào: “Tỷ mà còn nói nữa, muội sẽ…giận tỷ luôn, từ giờ có cái gì ăn ngon, đừng hòng muội để giành cho tỷ.”
Thuỵ Miên giả vờ sợ hãi nói: “Thôi thôi, ta xin lỗi muội, vậy được chưa? Ta đã quá lời, muội muội xinh đẹp đáng yêu của ta, đừng giận nữa.”
Thuý Như mãi mới hết hờn dỗi, lúc trang điểm xong cho Thuỵ Miên, nàng ta ánh mắt bát quái nói: “Thuỵ Miên tỷ bình thường đã xinh đẹp thanh tú, giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-du-thien-mien/1949381/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.