Hai trăm năm trôi qua như một khúc nhạc. Hắn tu tiên thành công, đau đớn vì lần chuyển hóa đầu tiên, lồm cồm bò dậy trên mặt đất đầy linh khí nơi Tử Lâm. Hắn thấy tóc mình trắng xoá, cả người một thân bạch y. Hắn vừa hóa thân, cơ thể chưa khỏe mạnh, lại chưa quen với dáng vẻ mới, còn nhiều thứ chưa kịp sắp xếp. Vậy nhưng hắn lại rất rõ điều đầu tiên mình muốn làm: đó là đi tìm nàng, Điệp Sâm Đan.
Ưu Đàm Hoa trong lòng đầy lo lắng. Nàng đã rời khỏi Tử Lâm hai trăm năm trước. Hắn tự hỏi nàng hiện giờ ở đâu, Điệp Sâm Đan đã hoá thân chưa? Nàng có an toàn không?
Hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ. Hắn nhận ra tiên khí, lại thấy có một luồng linh lực thật giống với hắn đang ở rất gần. Hắn run rẩy, linh khí này là của một nữ tử, cảm giác này quen thuộc đến lạ lùng. Đó là nàng, chỉ có thể là Điệp Sâm Đan. Hắn không biết tại sao mình lại nhận ra nàng, có thể hai người đã luôn gắn kết với nhau nhờ dấu vết hắn trao nàng năm xưa? Hắn vui mừng, nàng đã hoá thân, hiện tại nàng còn đang ở ngay Tử lâm núi.
Hắn nhanh chóng đi ra khỏi núi thiêng, tiến về phía chân núi. Hắn đi vội vàng, bước chân chưa quen còn nhiều hấp tấp vụng về, đồng điệu với con tim đang nhảy nhót không yên trong lồng ngực.
Chỉ còn một khoảng cách ngắn nữa là hắn xuống tới chân núi Tử Lâm. Hắn càng đi càng hào hứng, bước chân dần di chuyển nhanh nhẹn như bay.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-du-thien-mien/1949548/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.