Sao Châu là Lục Vỹ Hồ Tiên, nàng đã tu luyện được một nghìn năm, có thể thoải mái hoá thân thành người.
Do mải mê khung cảnh nhân gian, Sao Châu trong lúc dạo chơi mắc bẫy bị thương, may mắn gặp được nam tử phàm giới tên Phàm Tương, được hắn ra tay giúp đỡ. Phàm Tương tuy chỉ là một nông dân chân lấm tay bùn, nhưng tính khí ngay thẳng thật thà. Chính vì yêu mến tính cách chân thật lương thiện của Phàm Tương mà Sao Châu một lòng một dạ với hắn; quyết định ở bên hắn, bách niên giai lão.
Tô Thành là đại thiếu gia của quan trưởng làng tại nơi hai người Sao Châu và Phàm Tương sinh sống. Hắn nổi tiếng hám sắc lại thô lỗ đê tiện, chuyên bắt cướp dân phụ nhà lành, kể cả nữ tử đó đã xuất giá hay chưa. Vốn đã là Lục Vỹ Yêu Hồ nên khi tu luyện thành hình, Sao Châu mang vẻ đẹp minh mị yêu nhiêu(1). Tô Thành nghe thấy tiếng đồn về nhan sắc của nàng, đã tự mình tìm đến nhà của bọn họ nhòm ngó.
(1) Minh mị yêu nhiêu: long lanh xinh đẹp
Tô Thành vốn không lạ gì với sắc nữ, nhưng hắn vừa nhìn thấy Sao Châu đã si mê đắm đuối, thề quyết chiếm giữ nàng cho bằng được, dù Sao Châu lúc này đã là nương tử của Phàm Tương.
Tô Thành thấy Sao Châu xinh đẹp tuyệt sắc, hơn bất cứ nữ nhân nào hắn từng biết trước đây. Hắn muốn nâng nàng như nâng trứng, thưởng nàng như thưởng hoa, không muốn mình trong mắt nàng là kẻ hành đao đoạt ái(2).
(2) Hành đao đoạt ái: kẻ thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-du-thien-mien/1949549/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.