Ngải Vi được dìu vào phòng nghỉ ngơi, cũng may các hạ nhân nô tì trong phòng yêu quý cô nên Ngải Bi được chăm sóc rất tận tình.
“Ngải Vi, đúng là tội cho cô quá! Hai mẹ con kia đúng là độc ác!” Một nô tì đang giúp Ngải Vi bôi thuốc-Tiểu Mai bất mãn lên tiếng.
“Không sao đâu! Mà coi cũng đừng nói xấu hai người họ như thế, lỡ họ nghe thấy thì chúng ta coi như toi mạng đấy!” Ngải Vi cũng không có quá ghét hai mẹ con bọn họ, dù sao phận nô tì bị hành hạ cũng rất hợp tình hợp lí mà.
“Hay là.....Ngải Vi! Chúng ta trốn đi đi!” Tiểu Mai e dè nói ra một câu, hai từ ""bỏ trốn"" Tiểu Mai nói rất có trọng lượng.
“!! Gì cơ? Bỏ...bỏ trốn á?!” Ngải Vi nghe đến câu nói ấy liền ngạc nhiên. Từ trước đến nay phận làm người hạ đẳng thì cũng không mong được gì nhiều ngoài từ sống! Bước vào gia đình nhà quan cũng coi như là có phúc phận, nàng đu có bị đánh đập hành hạ cũng chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ trốn.
“Đúng, chúng ta âm thầm rời đi! Ta thấy cô ở lại đây chỉ có thể chết dần chết mòn mà thôi, chi bằng lặng lẽ bỏ trốn khỏi Phương phủ còn hơn!” Tiểu Mai nắm hai bên vai cảu Ngải Vi, đôi mắt thâm sâu nói.
“Tiểu Mai.....Ta không dám trốn! Lỡ đâu, lỡ đâu lại bị bắt lại thì sao giờ?! Bọn họ chắc chắn sẽ diệt trừ chúng ta triệt để! Đến lúc đó cơ hội gặp người nhà cũng không gặp được” Ngải Vi hiểu tâm tình của Tiểu Mai, âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-lan-minh-nguyet/105515/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.