Thủy Thần bước xuống từ đẩu vân, đảo mắt nhìn nơi thâm sơn cùng cốc kia một lượt, vẫn là rừng trúc xanh cô tịch, vẫn là dòng sông nhỏ chảy bình yên dưới vách núi cao, nhưng có vẻ như cây cối ở quanh đây mọc nhiều hơn so với mấy ngày trước, chính xác hơn phải nói là mấy năm trước mới đúng.
Thiên giới và trần gian vốn khác biệt, ngay cả thời gian cũng là một khoảng cách vô cùng vô tận, từ lúc Thủy Thần cứu tiểu phàm nhân kia cho đến lúc nàng quay về Thiên Giới cũng đã ba ngày. Đối với thần tiên như nàng thì thời gian ba ngày mà nói vốn rất ngắn ngủi, nhưng đối với nhân loại lại hoàn tác khác biệt bởi vì đó là khoảng thời gian dài tận ba năm.
Đã ba năm, cảnh cũ còn có chút thay đổi huống chi lời hẹn của một tiểu hài tử hỉ mũi chưa sạch, đã tự dặn lòng là không quan tâm đến nó nữa, nhưng không biết sao lại chẳng thể quên được câu nói dạo này muốn viết mệnh cách bi thương của Ti Mệnh, không quên được đôi mắt tròn xoe rưng rưng khi nó nhìn nàng, lại còn vì nó mà viện cả lý do không cho Lâm Y đi cùng. Nàng tò mò không biết tiểu phàm nhân đó còn đợi nàng hay đã rời đi rồi? Nhưng xem ra... Nó đã đi rồi.
Một thân lam y cùng mái tóc đen dài ngang lưng, Thủy Thần rảo bộ từng bước trên con đường ven sông đầy sỏi đá, hai lần đến nàng đều rất thích không khí nơi đây, nó rất trong lành và thanh tĩnh khác hẳn với sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-than/1566152/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.