Thủy Thần mỉm cười nói: “Nhưng giờ ta lại muốn ra ngoài rồi.”
“Minh Nhi có thể nào chỉ để mỗi mình ta ngắm gương mặt nàng được không?”
Huyền Vũ nắm lấy tay Thủy Thần, hắn vẫn nhìn nàng với đôi mắt ôn nhu như thế, mấy ngày qua hắn không phải tự nhiên mà chấp nhận bên cạnh nàng không ra ngoài, mà là vì hắn đang ghen, đang rất ghen, hắn nghĩ cứ nên nhốt nàng bên cạnh hắn như thế này, không cho nàng rời hắn dù chỉ một bước.
Ngoài miệng đám người đó nói nàng là yêu nữ, nói hắn không tránh xa nàng thì một ngày nào đó cũng bị nàng ăn sống. Nhưng khi nhìn đám nam nhân kia, hắn thấy rõ ràng trong mắt họ là sự thèm khát, là ý muốn chiếm hữu, là sự ganh ghét đố kỵ, bởi vì vẻ đẹp của nàng quá động lòng người, bởi vì nàng quá thuần khiết. Hắn biết nàng chỉ coi hắn như một đứa trẻ mà nàng nuôi nấng đến khôn lớn, hắn biết việc hắn yêu người nuôi nấng mình, yêu người mà hắn xem là phụ mẫu, là sư phụ, là một điều trái với thiên thường đạo lí nhưng hắn vẫn không thể nào ngăn cản được bản thân yêu nàng, đến khi hắn sực tỉnh nhận ra được thì tâm này đã lún quá sâu. Cũng bởi vì quá yêu nàng, hắn lại sợ, sợ nếu lỡ một ngày nàng có người nam nhân khác rồi không cần hắn nữa, sợ nàng sẽ rời bỏ hắn mà đi, sợ một lúc nào đó khi hắn mở mắt sẽ không còn thấy nàng nữa, hắn cứ luôn nơm nớp lo sợ như thế.
“Minh Nhi không thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-than/1566154/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.