“Ả tiện nhân đó đúng là mặt dày vô sỉ, suốt ngày chỉ biết dùng cái dáng vẻ mềm yếu đó mà quyến rũ giáo chủ, càng ngày càng chẳng ra thể thống gì…”
Ngọc Hương đứng bên cạnh Nhược An không ngừng giở giọng chỉ trích, thương thay cho chủ tử của mình vì một ả tiện nhân không rõ lai lịch mà bị giáo chủ hết lần này đến lần khác không ngừng tổn thương. Nàng còn nhớ rõ như in lúc trước giáo chủ trong lòng duy chỉ có mình chủ tử nàng. Mọi lời nói, mọi cử chỉ của hắn đối với chủ tử nàng, tất cả đều dịu dàng ôn nhu. Tình cảm mà hắn dành cho chủ tử nàng, trong Phục Linh sơn trang không ai không biết, như hận không thể moi hết tim gan của mình ra cho chủ tử nàng xem vậy. Mặc cho chủ tử nàng có không ngó ngàng quan tâm đến, giáo chủ hắn vẫn cứ nhất nhất theo đuổi đến cùng, ấy vậy mà giờ nói quên là quên, hắn của lúc này cứ như hoàn toàn trở thành một con người khác vậy, tàn độc, lãnh huyết, phụ tình, tất cả đều là vì sự xuất hiện ả tiện nhân đó.
Ngọc Hương nàng vốn chưa từng nghe qua giáo chủ có bất cứ mối quan hệ nào với Chu gia, cũng chẳng rõ Chu gia đã cả gan đắc tội với hắn khi nào, mà từ lúc hắn từ cõi chết sống lại, lại trong một ngày hạ lệnh tận diệt cả Chu gia, sau đó còn mang theo Huyền Minh đó về Phục Linh sơn trang, nuôi nấng chăm sóc cho ả. Chủ tử nàng là vì cảm thấy ả tiện nhân đó còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-than/1566191/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.