Mùa xuân năm nay, tuyết rơi dày đặc phủ trắng cả thành phố.
Ôn Tri Dư đứng dưới tòa chung cư, nắn nót tạo hình người tuyết. Cô choàng lên cổ nó chiếc khăn len màu hồng yêu thích, rồi cắm một củ cà rốt làm mũi. Tuy hơi xiêu vẹo nhưng cũng tạm ổn. Đêm ba mươi Tết, lũ trẻ con đùa nghịch dưới sân, người thân sum họp, hàng xóm láng giềng chào hỏi rộn ràng, đường phố chật kín xe cộ từ khắp nơi đổ về.
Cháu ngoại Tôn Hạo chạy đến chơi, chỉ vào biển số xe hỏi: “Dì Dư ơi, đây là biển số tỉnh nào ạ?”
Ôn Tri Dư đang treo đèn lồng, cười đáp: “Cháu hỏi chú Lưu Ký ấy, xem chú ấy là người tỉnh nào.”
Tôn Hạo ngoan ngoãn chạy vào hỏi: “Chú Lưu Ký ơi, chú là người tỉnh nào ạ?”
Lưu Ký đang trò chuyện với mẹ cô trong bếp, nghe câu hỏi bất ngờ của đứa trẻ thì giật mình: “Chú người Sơn Tây, sao thế cháu?”
Cậu bé mập mạp hỏi lại: “Vậy biển số Ký là Sơn Tây ạ?”
“Ký?” Lưu Ký bừng tỉnh, cười ha hả: “À, biển số xe đó là của Hà Bắc!”
Tôn Hạo vẫn chưa hiểu, đông nam tây bắc đối với cậu bé còn quá khó.
Ôn Tri Dư bước vào can: “Thôi đừng trêu cháu nữa, coi chừng làm cháu rối.”
Hôm nay là đêm giao thừa, mọi người vẫn theo thường lệ đến nhà cô ăn tất niên. Chỉ có điều lần này, thiếu mất một đôi đũa.
Bên cạnh Ôn Tri Dư để trống một chỗ, Lục Cần đặc biệt để thêm đôi đũa, nói: “Chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuy-trieu-xuong-trinh-du-kinh/2875347/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.