Trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Phù Lan, bên tai im ắng. Bên cạnh chiếc gương, ngọn nến trên tòa sen bằng thủy tinh đột nhiên bùng lên. Ngọn nến nhấp nháy một lúc rồi yên lặng lại.
Ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, hơi nhấp nháy, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào đó rất lâu, dường như theo bản năng giơ tay lên, ngón tay thon dài từ từ để sát vào ánh nến.
Làn da bị bỏng do ngọn lửa. Một cơn đau nhẹ nhưng dữ dội lan nhanh từ đầu ngón tay khắp cơ thể nàng. Thế nhưng Mộ Phù Lan lại dường như không cảm thấy được. Chỉ có một tia đau đớn đen tối lóe lên trong mắt nàng.
Nàng lại nhớ đến Hi Nhi của nàng. Đứa con trai duy nhất của nàng, lúc nàng chết đi nó mới chỉ bốn tuổi mà thôi. Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ lại con cho được? Với chấp niệm của mình, tinh hồn nàng không tiêu tan mà một chút linh đài bám vào cốc đèn trường minh ở trước bài trường sinh.
Mười năm dài đằng đẵng, bóng tối vô tận, nỗi cô đơn lạnh thấu xương.
Nàng nhìn hắn được như ý nguyện ngự cực thiên hạ. Nhìn hắn đế vương bá nghiệp, văn trị võ công, và cũng nhìn hắn tam cung lục viện, mỹ nhân như mây. Nhưng những điều này không liên quan gì đến nàng. Từ lâu nàng đã tâm lặng như nước rồi.
Nàng cố chấp không chịu rời đi, điều duy nhất nàng quan tâm là một ngày nào đó nhìn thấy Hi Nhi của nàng trưởng thành, tới lúc đó, nàng sẽ an tâm rời đi. Thế nhưng mà, chờ đến cuối cùng cái nàng chờ được lại là một màn khiến cho trái tim nàng tan nát.
Nỗi đau khi đầu ngón tay bị lửa đốt bỏng liệu có thể so sánh với nỗi đau khi chứng kiến Hỉ Nhi cắt cổ họng và chết trước mặt mình hay không. Ngực nàng như thắt lại. Trong giây lát, nàng cảm thấy như mình không thể thở được.
Nàng đột ngột đứng lên, đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh thấu xương đập vào mặt. Nàng đứng trước cửa sổ, nhắm mắt lại, ngửa mặt hướng về bầu trời đêm đen kịt, hít thật sâu luồng không khí lạnh băng.
Quá khứ mà nàng cố tình không muốn nghĩ đến nữa bỗng chốc bùng nổ, như thể đi theo với nỗi đau từ đầu ngón tay đâm sâu vào trái tim, từng cái một, như những cây kim dày đặc, đâm sâu vào ngũ tạng lục phủ của nàng.
……
Mộ Phù Lan lần đầu tiên gặp Tạ Trường Canh vào mùa xuân năm nàng mười ba tuổi, trong một chuyến nàng đi lên Quân Sơn. Sau khi mẫu thân qua đời được mấy năm, sức khỏe của phụ vương nàng càng ngày càng sa sút, thiếu nữ bé nhỏ thường xuyên lo lắng cho cha. Ngày hôm đó, nàng đi thuyền đến Quân Sơn để tìm sư phụ hỏi về bệnh tình của phụ thân, tiện thể học hỏi sư phụ về một vài vấn đề về thảo dược.
Khi nàng tới lều thuốc của sư phụ thì được A Đại thông báo sư phụ đang có khách thăm. Theo như A Đại nói, khách thăm là một người thanh niên trẻ tuổi. Hình như là lúc trước sư phụ ra ngoài du ngoạn có gặp nguy hiểm và được người thanh niên trẻ tuổi này cứu, hai người quen biết nhau từ đó và thường có qua lại, trở thành huynh đệ kết nghĩa.
Chuyện của mình cũng không tính là quá cấp bách, hơn nữa khách đến còn là một người thanh niên trẻ tuổi. Một cô gái nhỏ mười ba tuổi mới bắt đầu hiểu biết sự đời, không còn là một đứa trẻ nữa. Nàng không cần A Đại thông báo, nói mình ngày mai sẽ lại tới.
Nàng xuống núi, khi đi qua cây bách già trong truyền thuyết thượng cổ thì dừng lại.
Gió núi hôm đó rất mạnh. Một chú chim non bị gió thổi bay khỏi tổ và rơi xuống một cụm dây leo già mọc trên vách đá. Quân Sơn ngoại trừ mở vào ngày mùng một và mười lăm mỗi tháng cho phép dân chúng lên núi bái tế Quân Sơn Đại Đế ra, bởi vì lăng mộ tổ tiên Mộ thị được xây dựng tại đây, ngày thường không cho phép dân thường leo lên đảo hoặc lên núi.
Lúc lên núi, nàng đã để lại thị vệ chờ ở chân núi, hiện tại chỉ có mấy thị nữ đi theo.
Mộ Phù Lan muốn cứu chú chim nhỏ, thế nhưng những dây leo này nằm quá xa vách đá, sâu hơn một trượng, ngay cả một người thị nữ trưởng thành cũng không thể với tới được.
Con chim non còn rất nhỏ, mỏ vàng nhòn nhọn há ra, thân hình lông xù xì, lông chim ở hai cánh còn chưa mọc hoàn toàn. Nó nằm ở trên dây leo, liên tục vỗ đôi cánh yếu ớt của mình, như thể đang cố gắng bay lên. Thế nhưng mỗi lần nó vỗ cánh càng chỉ khiến cho nó dịch chuyển ra bên ngoài hơn. Chỉ cần có một trận gió núi nữa thôi là nó sẽ rơi từ trên vách đá xuống dưới.
Con chim già lo lắng bay vòng quanh mép vách đá, phát ra những tiếng kêu sắc nhọn.
Mộ Phù Lan vội vàng phái người xuống núi gọi thị vệ, còn chưa đợi thị vệ đi lên, con chim non kia bởi vì giãy dụa vô ích mà lăn đến mép dây leo, sắp rơi xuống.
Vào lúc Mộ Phù Lan sốt ruột lo lắng thì đột nhiên, phía sau nàng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang đi xuống con đường núi.
Người nọ nhìn tuổi tác tương đương với Vương huynh của nàng, mười tám mười chín tuổi, vóc dáng gầy mảnh, mặc trang phục màu xanh, áo bào căng đầy gió núi. Người đó dường như không để ý đến nhóm thiếu nữ lo lắng dưới gốc cây bách già, nét mặt đầy vẻ thờ ơ, nhìn về phía trước, đi dọc theo những bậc đá mà qua.
Ngay khi hắn sắp đi qua, Mộ Phù Lan giật mình bừng tỉnh gọi với hắn lại:
– Này, huynh đứng lại đó!
Người nọ dừng lại, thong thả quay đầu lại đi tới, nhìn nàng dò hỏi.
– Có con chim non bị rơi xuống kia, huynh xem có cách nào cứu nó lên được không?
Nàng năn nỉ hắn.
Người nọ khựng một chút cuối cùng vẫn bước tới mép vách đá gần như thẳng đứng, cúi xuống nhìn, sau đó với tay túm lấy một sợi dây leo rất to và kéo mạnh một cái, cuốn vào góc áo, buộc chặt lên vòng eo rắn chắc của mình, sau đó cúi xuống rút thanh chủy thủ màu trắng sắc nhọn từ trong ống ủng ra.
Hắn đâm con chủy thủ vào khe nứt trên vách đá, giẫm lên dây leo mọc trên vách đá, trèo xuống và nhanh chóng tiếp cận con chim non rồi mang nó lên.
Con chim già bay theo, bay vòng quanh ổ chim ở trên ngọn cây, kêu ríu rít.
Hắn đứng yên, ngửa đầu lên nhìn, lại trèo lên cây cao thả con chim non vào trong ổ chim, sau đó từ trên ngọn cây nhảy xuống, đáp vững vàng xuống đất.
Vừa rồi khi hắn leo xuống dưới, Mộ Phù Lan vẫn luôn nín thở quan sát, vô cùng khẩn trương, thấy hắn thành công đem chim lên, thả về tổ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc váy lên chạy về phía hắn.
Hắn rất cao, nàng thì vừa tròn mười ba tuổi, tuy rằng cũng trổ mã thướt tha yêu kiều, đã toát lên một chút dáng vẻ duyên dáng quyến rũ của một cô gái nhỏ, nhưng khi đó ở trước mặt hắn chiều cao của nàng cũng chỉ tới ngực hắn, giống như một bé gái. Nàng phải cố sức ngửa đầu lên mới nhìn được vào mắt hắn.
Nàng ngước khuôn mặt tươi tắn như hoa lên, đôi mắt sáng ngời vô cùng, nhìn hắn, vui vẻ cảm ơn hắn.
Hắn có vẻ ngẩn ra, nhìn nàng, có lẽ là cảm động trước niềm vui chân thành của nàng, bên môi cuối cùng xuất hiện một nụ cười rất nhẹ.
Hắn gật đầu với nàng, cắm chủy thủ vào trong ống giày, buông áo xuống rồi quay người rời đi.
Từ lúc bị gọi lại đến lúc rời đi, từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói một câu nào. Nhưng vào khoảnh khắc hắn mỉm cười với nàng, thế giới dường như trở nên yên tĩnh không có âm thanh hỗn tạp nào, chỉ có những cánh hoa rơi theo gió, trôi dạt theo những bậc thang trên núi nơi hắn rời đi, và nó cũng trôi nổi trong trái tim cô gái nhỏ trong một thời gian dài mãi không tiêu tan.
Vài ngày sau, Mộ Phù Lan biết được một tin tức.
Có người tới cửa cầu thân, phụ vương đã nhận lời.
Mộ mụ mụ ra lệnh cho đám thị nữ không được nhắc đến nửa câu ở trước mặt nàng. A tẩu an ủi nàng, nói mình đã nhìn thấy người cầu thân kia rồi, mặc dù xuất thân không thể xứng đôi với thân phận Vương nữ của nàng nhưng lại rất anh tuấn và là nhân vật có bản lĩnh lớn. Thậm chí phụ vương lúc trở về cùng dùng ánh mắt áy náy nhìn nàng, nói với nàng, mình không phải là phụ thân tốt, đã khiến nàng thiệt thòi rồi.
Mộ Phù Lan nở nụ cười tươi nói, hôn nhân của con gái vốn dĩ do phụ thân làm chủ. Huống chi nàng là Vương nữ của Trường Sa Quốc, hôn nhân vì Trường Sa Quốc cũng là chức trách của một Vương nữ.
Phụ vương rất vui, cứ luôn đảm bảo với nàng rằng sở dĩ đáp ứng lời cầu thân của đối phương ngoài suy xét vì đại cục ra thì cũng chính nhìn ra được người đó có bản lĩnh, tin tưởng rằng con gái mình gả cho hắn nửa đời sau sẽ không chịu khổ.
Mộ Phù Lan cảm tạ phụ thân.
Lão Trường Sa Vương không hề biết rằng đêm đó con gái của mình đã âm thầm rơi nước mắt.
Nước mắt của nàng là vì hình bóng chiếc áo xanh mấy ngày trước đã lặng lẽ in sâu vào trái tim nàng, nàng còn chưa nhìn thấy rõ, chỉ có thể xóa đi hình bóng áo xanh kia mà thôi.
Trong lòng nàng ngập tràn tâm sự thiếu nữ, cả đêm khó ngủ. Nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngày hôm sau, mọi thứ sẽ đột nhiên thay đổi.
Phụ vương mở tiệc, khoản đãi vị hôn phu của nàng.
Để nàng yên tâm mà a tẩu mang theo nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh yến đường.
Nàng nhìn thấy vị hôn phu tương lai của mình từ phía sau lều vải. Hắn ngồi bên cạnh phụ vương, nét mặt tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người ấy, thế giới này tràn ngập tiếng chim hót hương hoa thoang thoảng, trong lòng hoa nở rộ. Hôn phu tương lai của nàng lại chính là người thanh niên áo xanh mà nàng vô tình gặp tại cây bách già trên Quân Sơn ngày ấy.
Gió đêm thổi qua cửa sổ thổi tung vạt áo của nàng bay múa, ánh nến phía sau bập bùng, bóng dáng của nàng cũng theo đó mà đong đưa.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ho khan của Mộ mụ mụ, theo đó là tiếng động kèm tiếng nói chuyện loáng thoáng, dường như có người đi về phía bên này.
Mộ Phù Lan tròn xoe đôi mắt, đóng cửa sổ quay người lại.
……
Có ít nhất một trăm người đã đến dự tiệc do Trường Sa Quốc tổ chức, thế nhưng bầu không khí lại dùng từ quạnh quẽ để hình dung.
Mộ Tuyên Khanh vừa ngồi vào chỗ cũng không nói gì, cũng không nhìn Tạ Trường Canh, nét mặt lạnh nhạt. Quan viên Trường Sa Quốc ngoài thừa tướng Lục Lâm cười tươi ra, trước sau làm người giảng hòa thì những người còn lại không dám đắc tội Vương của họ, tất nhiên là cũng không dám đắc tội Tạ Trường Canh. Hầu hết thời gian, họ chỉ ăn uống trong im lặng, thỉnh thoảng theo yêu cầu cười vài tiếng phụ họa, thế là cũng đủ rồi.
Buổi dạ yến này có lẽ là bữa tiệc đặc biệt nhất từ lúc Tạ Trường Canh chào đời cho đến nay. Hắn có thể đi đến hôm nay nói là mũi đao li.ếm máu cũng không phải nói quá, kiểu sóng to gió lớn gì cũng đều đã trải qua, vì thế cũng không để sự lạnh lùng của Mộ Tuyên Khanh vào trong lòng.
Vị Trường Sa vương trẻ tuổi này chẳng những không thể sánh bằng với lão vương mà ở trong mắt Tạ Trường Canh, cũng chỉ là con cháu vương hầu hành động theo cảm tính mà thôi. Huyết khí có thừa, năng lực không đủ.
Nói thực ra, lần này về nhà, hắn không nghĩ rằng con gái Mộ thị không đợi mình trở về mà đã đi không từ mà biệt, càng không nghĩ tới rằng hành trình đi Trường Sa Quốc này sẽ không thuận lợi như thế. Ngay cả việc gặp mặt thê tử của mình cũng rất khó khăn.
Mộ thị lấy lý do hắn nạp thiếp mà muốn hủy bỏ hôn nhân và cắt đứt quan hệ với hắn. Đây chắc chắn là một nguyên do, và nó cũng không phải lý do duy nhất. Hắn hiện giờ không còn là người của ba năm trước nữa, Trường Sa Quốc hiện giờ với hắn mà nói cũng không còn giá trị gì nữa.
Nếu như loại bỏ tất cả thứ khác mà chỉ muốn nói đến múc đích trực tiếp nhất lúc trước hắn cầu hôn, thành thực mà nói hắn cũng không phải là không thể chấp nhận cục diện như vậy.
Sau này, nếu Trường Sa Quốc có biến, hắn sẽ toàn lực tương trợ. Vậy thì cũng không tính là phụ lòng lão Trường Sa vương lúc trước đã đồng ý gả con gái cho hắn và có ơn dìu dắt hắn. Thế nhưng người nào cũng đều biết quan hệ giữa hắn và Trường Sa Quốc bao gồm Lưu hậu và gia tộc Lưu thị sau lưng bà ta, các phe phái đấu đá nhau đã mơ hồ hình thành thế cân bằng, hắn bơi lội ở trong đó và đang ở thời kỳ quan trọng của kế hoạch, tốt nhất là ẩn giấu thật kín kẽ dùng bất biến ứng vạn biến.
Nếu lan truyền ra tin tức ly hôn, chắc chắn sẽ gây ra đủ loại suy đoán và nghi ngờ, thậm chí phá vỡ sự cân bằng này. Đây sẽ là một phiền toái lớn đối với hắn. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, hắn quyết định duy trì cuộc hôn nhân này, gắn bó mối quan hệ thông gia này, mau chóng giải quyết mọi việc và mang Mộ thị nữ trở về nhà.
Tạ Trường Canh đi tới trước cửa phòng ngủ của vương nữ Trường Sa Quốc và cũng là thê tử chưa kịp thấy mặt từ lúc tân hôn tới nay của mình, liếc nhìn người hầu đang dẫn đường tới nơi này rồi mà vẫn không chịu tránh đi.
Mộ mụ mụ đã lờ mờ đoán được hành động của Vương nữ. Bà không dám tin tưởng, chỉ vì Tạ gia biểu lộ ý đồ nạp thiếp, ấy thế mà Vương Nữ lại quyết tâm đến mức độ này.
Bà càng lo lắng Vương Nữ sẽ xúc phạm Tạ Trường Canh. Nếu như cần thiết, cho dù là trả giá bằng cả tính mạng vì Vương Nữ, bà cũng không chút do dự. Thế nhưng bắt đầu từ buổi sáng rời khỏi Tạ gia hôm đó, Vương Nữ dường như không hề yêu cầu bà bảo vệ mình. Bà cũng hiểu, mình cũng không có khả năng bảo vệ nàng.
Mộ mụ mụ đón nhận ánh mắt của người đàn ông nhìn mình, trong lòng trào dâng cảm xúc bất an và buồn khổ. Bà cố lấy bình tĩnh, nói to vào trong phòng một câu “ Cô gia tới rồi”, rồi lui về sau mấy bước.
Tạ Trường Canh đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ trước mặt ra, bước qua bậu cửa đi vào.
Trong phòng ấm áp dễ chịu và sáng sủa, góc ngoài mỗi bên có hai bàn hương, bên trái có lư hương, tỏa ra khói nhàn nhạt, bên phải có bình ngọc, cắm một nhánh hoa mai vàng. Hương thơm của hương trầm và hoa mai hòa quyện vào nhau, tươi mát và nồng nàn thấm vào ruột gan.
Tạ Trường Canh dừng lại ở cửa, đứng đó một lúc lâu nhưng vẫn không nghe thấy tiếng nói của ai.
Hắn ngước mắt lên, xuyên qua cánh cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài trước, nhìn vào trong. Ở đó, một tấm rèm thơm nửa rủ xuống nửa che khuất căn phòng bên trong. Vẫn không thấy ai cả, chỉ có ánh nến le lói xuyên qua tấm rèm, như thể đang dẫn đường hắn đi vào bên trong.
Tạ Trường Canh cất bước đi tới trước tấm rèm đưa tay vén lên, đang định đi vào thì bước chân đột nhiên dừng lại một chút rồi lại dừng hẳn.
Đây là một gian khuê phòng dành cho phụ nữ với đồ nội thất cực kỳ tinh tế. Đối diện với giường là một chiếc sập mỹ nhân dài, bên cạnh là một chiếc đèn bạc, trên sập trải một tấm nỉ trắng như tuyết. Một cô gái dung nhan như ngọc, cổ tay trắng nõn như sương, tay cầm một quyển sách nửa dựa nửa ngồi, đang dựa vào sập mỹ nhân, nhàn nhã lật giở cuốn sách trên tay dưới ánh sáng của ngọn đèn bạc.
Thoạt nhìn nàng cũng chỉ tầm tuổi thiếu nữ 15-16 tuổi nhưng ăn mặc giống như một phụ nữ trẻ. Nàng mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng phủ hờ hững trên vai, một chiếc váy quả lựu buộc quanh eo, mái tóc dài được búi thành một búi tóc lười biếng, kim thoa kia dường như nó quá nặng để cài mà tuột xuống nửa vời, vì vậy mái tóc đen mượt cả nàng hơi bung nhẹ ở phần gáy ngọc.
Nàng dường như hoàn toàn không biết Tạ Trường Canh đã đến, ngay cả khi hắn vén rèm ra đứng cạnh cửa, nàng cũng không phản ứng gì, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không ngẩng lên nhìn hắn. Nàng vừa lật một trang sách trong tay, hai chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng nhẹ nhàng va vào nhau khi nàng lật trang, phát ra một âm thanh nhẹ nhàng dễ chịu.
Tạ Trường Canh chưa bao giờ nghĩ rằng nghênh đón mình sẽ là một màn như này. Càng không nghĩ tới con gái Mộ thị sẽ có dáng vẻ như này.
Ánh mắt hắn di chuyển từ khuôn mặt nàng xẹt qua thân hình nàng và cuối cùng là rơi xuống đôi chân nàng. Dưới chiếc váy màu lựu, đôi chân của nàng lộ ra. Thế mà nàng lại không đi tất, đôi chân trần nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng lộ ra trên tấm nỉ, giống như một đôi chim bồ câu non nằm im lặng trên tuyết, cực kỳ đẹp đẽ. Đối với đàn ông mà nói, nó tự nhiên bộc lộ một ý nghĩa khác mơ hồ và ẩm ý
Ánh mắt Tạ Trường Canh tối đi, nhìn chằm chằm vào hai chân nàng một lát, mãi sau mới thu ánh mắt về, đi qua, đưa tay rút quyển sách trên tay nàng đặt sang một bên.
– Nàng là Mộ thị?
Hắn nhìn xuống mỹ nhân trên sập, hỏi.
Mộ Phù Lan vẫn ngồi dựa như cũ, nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn nhưng không hề đáp lại.
Thái độ của nàng khinh thường vô cùng. Không khác gì vị vương huynh kia của nàng.
Từ sau khi đi vào Trường Sa Quốc, mặc dù bị đối đãi lạnh nhạt, thậm chí bị Mộ Tuyên Khanh chửi rủa đến nước miếng bay đầy mặt, Tạ Trường Canh cũng chưa từng tức giận mà luôn bình thản ung dung. Chỉ duy nhất vào lúc này, khi nhìn thấy con gái Mộ thị này nhìn mình cũng có thái độ như thế, trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự khó chịu tột độ. Cảm giác này khó chịu giống hệt như khi hắn vừa mới về nhà biết được thê tử mới cưới đã bỏ đi mà không nói lời nào.
Ấy thế nhưng nét mặt của hắn lại càng ôn hòa hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô gái, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.
– Mộ thị, đêm tân hôn, ta không nên bỏ mặc nàng lại mà đi, nhưng nàng cũng biết hoàng mệnh khó cãi, ta là thân bất do kỷ. Tháng trước ta trở về nhà thì nàng đã đi rồi…
Tạ Trường Canh dừng một chút, dùng giọng điệu mình cho là ôn tồn nhất dịu dàng nhất nói tiếp:
– Ta biết mẫu thân đã làm nàng giận. Về việc Thích nữ, thực ra nàng cũng không cần so đo làm gì. Nếu nàng không muốn, ta làm sao mà làm trái mong muốn của nàng cưới người ta làm thiếp cơ chứ? Huống chi ta cũng không có ý định này. Hai ta là vợ chồng, nàng có bất mãn gì chờ chúng ta về nhà thì nói với ta được không?
Mộ Phù Lan mỉm cười, vẫn không tiếp lời hắn.
Trong phòng im lặng một lúc.
Tạ Trường Canh đưa tay ra, lòng bàn tay hơi chai sạn ấn vào mu bàn chân trần thò ra dưới váy của nàng. Hắn từ từ nắm lấy một bàn chân trắng như tuyết của nàng và nhẹ nhàng bóp chặt.
– Lan nhi……
Hắn nhẹ nhàng gọi nàng bằng nhũ danh.
Mộ Phù Lan gập gối lại, chân trần như con cá trơn trượt tuột khỏi lòng bàn tay hắn. Nàng kéo váy lụa xuống, hai chân bị làn váy che kín mít.
Tạ Trường Canh nhìn động tác của nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, yết hầu hơi động đậy, thu tay về, thay vào đó, hắn giơ cánh tay lên và từ từ rút ra chiếc trâm cài bằng vàng trên tóc nàng.
Mái tóc dài rơi xuống như thác nước.
Hắn nắm lấy mái tóc đen trơn mượt mát lạnh của nàng, kéo nửa thân hình mềm mại của nàng vào lòng, khuôn mặt tuấn tú cũng kề sát lại, áp môi vào tai nàng và thì thầm:
– Lan nhi, đừng giận nữa, lần này là ta có lỗi với nàng. Ta vừa về đến nhà đã lập tức tới đây ngay để đón nàng về nhà. Ngày mai nàng theo ta đi về đi, về sau có chuyện gì đều có thể thảo luận thương lượng với nhau.
Mộ Phù Lan đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, cười lạnh một tiếng, nói ra câu đầu tiên trong đêm.
– Tạ Trường Canh, ngài không tự soi gương xem, ngài nghĩ mình có gì tốt mà tôi muốn làm vợ chồng với ngài?
Tạ Trường Canh vốn dĩ chỉ ngồi hờ mép sập, bị bất ngờ không kịp phản ứng bị nàng đẩy ngã ra khỏi sập mỹ nhân, dáng vẻ không khỏi chật vật.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy nàng ngoảnh mặt sang nhìn mình, ánh mắt kiêu ngạo.
Gương mặt ngọc dễ dàng quyến rũ tất cả chúng sinh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.