Trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Phù Lan, bên tai im ắng. Bên cạnh chiếc gương, ngọn nến trên tòa sen bằng thủy tinh đột nhiên bùng lên. Ngọn nến nhấp nháy một lúc rồi yên lặng lại.
Ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, hơi nhấp nháy, ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào đó rất lâu, dường như theo bản năng giơ tay lên, ngón tay thon dài từ từ để sát vào ánh nến.
Làn da bị bỏng do ngọn lửa. Một cơn đau nhẹ nhưng dữ dội lan nhanh từ đầu ngón tay khắp cơ thể nàng. Thế nhưng Mộ Phù Lan lại dường như không cảm thấy được. Chỉ có một tia đau đớn đen tối lóe lên trong mắt nàng.
Nàng lại nhớ đến Hi Nhi của nàng. Đứa con trai duy nhất của nàng, lúc nàng chết đi nó mới chỉ bốn tuổi mà thôi. Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ lại con cho được? Với chấp niệm của mình, tinh hồn nàng không tiêu tan mà một chút linh đài bám vào cốc đèn trường minh ở trước bài trường sinh.
Mười năm dài đằng đẵng, bóng tối vô tận, nỗi cô đơn lạnh thấu xương.
Nàng nhìn hắn được như ý nguyện ngự cực thiên hạ. Nhìn hắn đế vương bá nghiệp, văn trị võ công, và cũng nhìn hắn tam cung lục viện, mỹ nhân như mây. Nhưng những điều này không liên quan gì đến nàng. Từ lâu nàng đã tâm lặng như nước rồi.
Nàng cố chấp không chịu rời đi, điều duy nhất nàng quan tâm là một ngày nào đó nhìn thấy Hi Nhi của nàng trưởng thành, tới lúc đó, nàng sẽ an tâm rời đi. Thế nhưng mà, chờ đến cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770483/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.