Triệu Hi Thái liên tục ho, mặt đỏ bừng.
Thấy vậy, tùy tùng của y vội vã lấy ra một lọ thuốc đang mang trong người, mở nút và đưa cho y.
Triệu Hi Thái hít vài hơi từ lọ thuốc, cuối cùng cũng ngừng ho và thở khò khè, hồi phục lại. Trong mắt y hiện lên một tia xấu hổ, thấp giọng nói:
– Ta đúng là vô dụng, vừa gặp mặt đã xấu xí trước mặt muội rồi.
– Ta không phải lúc nào cũng như thế này đâu! Chẳng qua vừa rồi bất ngờ khi gặp muội thôi, nhớ tới những chuyện lúc nhỏ, kích động quá cho nên mới bị nghẹn thở một chút.
Y vội vàng giải thích thêm.
Mộ Phù Lan mỉm cười.
– Thế tử chuẩn bị đi gặp vương phi ạ? Tôi vừa từ chỗ vương phi đi ra, ngài mau đi đi.
Nàng cố ý đề cao giọng lên, nói xong gật đầu với Triệu Hi Thái, gọi thị nữ tới, tiếp tục bước về phía trước.
Ánh mắt Triệu Thái Hi dừng ở trên người nàng, khi nàng quay đầu đi, y nhìn theo bóng dáng của nàng, đột nhiên đuổi theo gọi.
– Ông Chủ!
Mộ Phù Lan quay đầu lại.
Y nhìn khuôn mặt dường như trùng khớp với ký ức thời thơ ấu của mình nhưng lại đẹp đến mức gần như hắn khó có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trên khuôn mặt y lại đỏ ửng lên, giống như ảnh hưởng của cơn ho vẫn chưa lắng xuống.
– Sáng nay khi gặp muội, có chuyện này ta muốn giải thích với muội. Khi xưa lúc muội rời khỏi thượng kinh, không phải ta không muốn đi tiễn muội đâu. Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770494/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.