Khi nàng nói xong, trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Trường Canh yên lặng một lát nói:
– Mộ thị, lúc trước nàng muốn thoát khỏi ta, trong mắt từng có ta chưa? Nay cần dùng đến ta thì lại quay sang ăn nói ngon ngọt.
Hắn cười, giọng điệu chế giễu.
– Nàng cho là Tạ Trường Canh ta là ai, mặc cho nàng muốn gì thì muốn hay sao?
Mộ Phù Lan nói:
– Lúc trước đúng là tôi đã đắc tội với ngài, nhưng những lời vừa rồi không phải những lời ngon ngọt, mà là sau khi vào kinh thì tôi mới biết được.
– Hôm nay thái hậu triệu gặp tôi, hỏi sau này tôi định thế nào. Tôi thật sự không muốn bị giữ lại thượng kinh làm con tin, càng không muốn chết ở nơi này.
Tạ Trường Canh lạnh lùng nhìn nàng:
– Nàng đúng là thức thời thật đấy. Nhưng vì sao ta phải giúp nàng?
– Trước đây nếu không phải ngài tới nhà cầu thân, tôi sẽ không gặp phải tình trạng hiện giờ. Không nói đâu xa chỉ nói không lâu trước đó, khoảng thời gian ngài tới Trường Sa Quốc, khi đó ngài đã đồng ý với ý muốn hoà ly của tôi, hai chúng ta không có liên quan gì nữa, thái hậu cũng sẽ không triệu tập tôi vào kinh thành. Tôi lâm vào tình cảnh như hôm nay nguyên nhân tất nhiên là thái hậu không yên tâm về Trường Sa Quốc, nhưng lẽ nào không có chút can hệ nào với Tạ lang ngài hay sao?
Tạ Trường Canh cười nhạt, hừ mũi:
– Hoá ra tất cả đều là lỗi của ta rồi nhỉ.
Mộ Phù Lan vờ như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770498/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.