Im lặng.
Đáp lại hắn là sự im lặng.
Nàng vờ như không nghe thấy, chỉ có đôi tay kia là tiếp tục làm việc mình cần làm ở trên lưng của hắn.
Tạ Trường Canh quay đầu lại nhìn nàng.
Ánh mắt nàng vẫn tập trung vào chỗ vết thương sau lưng hắn, khuôn mặt cô gái trong vắt như hồ nước. Ánh đèn dầu chiếu lên lông mi đen nhánh rũ xuống của nàng, nó hiện lên hai cái bóng hình cung vừa lạnh nhạt vừa mềm mại nhu mì. Nếu không phải đứa bé kia sống sờ sờ ở trước mặt hắn, nếu không nhìn nàng không hề giống như người phụ nữ đã từng sinh con.
Nàng đặt dao xuống cầm lọ thuốc khêu ra một chút thuốc mỡ đắp lên cho hắn rồi băng lại cho hắn.
– Hằng ngày cho người đổi thuốc, không được để vết thương dính mưa hoặc dính nước.
Nàng nói xong đưa tay về phía hắn, bàn tay trắng nõn mềm mại mang theo chút xúc cảm lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán hắn thử nhiệt độ cơ thể hắn. Vào khoảnh khắc bàn tay kia đặt lên, Tạ Trường Canh nhắm mắt lại.
Nàng thu tay về rất nhanh.
– Hơi sốt, có lẽ là do vết thương. Tôi kê một đơn thuốc, cứ sắc thuốc theo đơn thuốc, một ngày ba lần, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hắn từ từ ngồi dậy mặc lại áo vào.
Nàng vẫn không nhìn hắn, dặn dò xong đi đến bên cạnh bàn, đưa lưng về phía hắn lấy giấy bút ra cúi xuống viết đơn thuốc, lúc đang viết chợt nghe thấy tiếng người đột ngột cất lên từ phía sau:
– Mộ thị, rốt cuộc ta đã làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770524/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.