🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng sớm hôm sau, Tạ Trường Canh đưa hai mẹ con Mộ Phù Lan ra khỏi thành xong trở về, biết được mẫu thân mình đã thức dậy hắn liền gác lại công việc đi qua vấn an bà.

Tạ mẫu đã biết được chuyện Mộ thị nhận một nghĩa tử và còn mang theo đến đây, bà ta rất ngạc nhiên và rất không vui, khi chỉ thấy một mình con trai tới vấn an mình mà không thấy Mộ thị đâu và cả đứa bé kia nữa, bà hỏi, biết sáng sớm hai mẹ con đã đi rồi.

Bà ta tuy không ưa gì con gái Mộ thị và càng không thích “đứa cháu” hời kia, nhưng tối qua mình vừa mới đến, sáng nay nó đã dẫn thằng bé kia đi rồi, không tới hầu hạ mình, bà cảm thấy mình bị coi thường. Nhưng bà ta biết rõ, con gái Mộ thị làm thế rõ ràng là đã được Tạ Trường Canh cho phép, lại nghĩ đến đứa con trai luôn nghe lời mình thế mà lại nhiều lần đi ngược lại ý muốn của mình, không chịu đồng ý chuyện kia, trong lòng bà càng khó chịu hơn, sắc mặt sầm xuống, không nói năng gì.

Tạ Trường Canh biết mẫu thân không vui, liền giải thích:

– Mẹ, mẹ không thích Mộ thị nên con đưa nàng ấy đi, để tránh khiến mẹ tức giận khó chịu.

Tạ mẫu hừ nói:

– Con nói nghe có vẻ hay đấy! Trong lòng con có khi đang trách mẹ bắt nạt người con vừa ý thì đúng hơn nhỉ? Đêm qua mẹ vừa mới đến đây, sáng sớm con đã sốt sắng đưa nó đi, có phải trong mắt con bà già này là hổ dữ ghét ai thì muốn ăn thịt người đó có phải không hả?

Tạ Trường Canh nói:

– Mẹ nghĩ đi đâu vậy ạ. Mẹ ngàn dặm xa xôi mà đến đây để thăm con, con rất cảm động. Nàng ấy cũng không thể chăm sóc tốt cho mẹ, nếu như làm cho mẹ bị bệnh vì người khác, thì đó sẽ là lỗi của con ạ.

Tạ mẫu nghe con trai nói vậy, tức giận trong lòng mới dịu đi một chút, nói:

– Bản thân nó không biết cố gắng lại còn đi nhận con nuôi, Canh nhi, mẹ nói cho con biết, con không được để thằng bé kia theo họ của con đâu đấy!

Tạ Trường Canh vẫn luôn biết mẹ mình hẹp hòi, có điều là trước kia hắn không để ý lắm, lúc nào cũng nghĩ mẹ già thời trẻ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, mọi việc mình cứ nghe theo bà là được. Nhưng lúc này nghe bà dùng giọng điệu cay nghiệt này nói về đứa bé kia, hắn nhớ tới sáng nay mình đưa hai mẹ con ra khỏi thành, người phụ nữ kia ngồi trong xe ngựa không lộ mặt, nhưng đứa bé kia lúc xe ngựa rời đi nó lén lút thò đầu ra khỏi cửa xe nhìn mình, trong lòng hắn chợt thấy nao nao khó diễn tả.

Hắn không nói gì, ngoài mặt vẫn mỉm cười, cung kính nói:

– Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Con còn bề bộn nhiều việc, hôm nay không thể hầu tiếp mẹ được, con đi trước.

Hắn dặn dò quản sự hầu hạ tốt mẫu thân mình rồi rời đi.

Tạ Trường Canh nói mình nhiều việc cũng không phải lấy cớ, hắn bận rộn như con quay, chớp mắt mấy ngày đã trôi qua. Ngày hôm nay khi trời vừa sẩm tối, lúc lên đèn hắn còn ở nha thự thương nghị một việc với mấy người Lưu Quản.

Hà Tây đi về phía tây, qua Kỳ Liên chính là Ngọc Môn, ra khỏi Ngọc Môn sâu trong đại mạc nơi người phương Bắc thường xuyên hoạt động, dưới dãy Thiên Sơn Tuyết Lĩnh có một thành nhỏ tên là Kim Thành, vốn lệ thuộc bổn triều, ở nơi đó hằng năm có một ngàn tướng sĩ trú đóng, thiết lập khói lửa báo động, giám thị hành động của người phương Bắc. Thế nhưng vào mấy chục năm trước, Kim Thành bị người phương Bắc chiếm cứ, triều đình sau khi cân nhắc đã từ bỏ việc quản lý.

Mấy năm trước, Tạ Trường Canh đoạt lại Kim Thành và đã phái binh lính đi đến đó đóng giữ. Nhưng muốn duy trì việc đóng quân ở Kim Thành, cái giá phải trả không hề nhỏ. Trong đó việc vận chuyển lương thảo là trọng yếu nhất, chỉ riêng lấy việc vận chuyển làm ví dụ, xuất phát từ Hà Tây, biên giới dài và đường đi khó khăn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị kỵ binh người phương Bắc tập kích quấy nhiễu, mà một người lính vận chuyển lương thực trên đường đi sẽ ăn tương đương với khẩu phần ăn của mười người lính, mà nơi đó, ngoài mục đích đánh dấu ranh giới thì không có nhiều ý nghĩa thực tế. Đây cũng là nguyên nhân hàng đầu mà triều đình đã từ bỏ quản lý Kim Thành.

Công việc phụ trách điều hành lương thảo Hà Tây được giao cho Giao Thành lệnh Hứa Kha, đã mấy lần ông ta trình lên báo cáo, cho rằng lương thảo hữu hạn, kiến nghị từ bỏ Kim Thành và rút phòng tuyến về.

Chủ đề thảo luận lúc này chính là chuyện này, phần lớn mọi người đều đồng ý, thật sự không cần phải tiếp tục duy trì việc đóng quân ở Kim Thành. Thảo luận xong, tất cả đều đồng loạt đổ ánh mắt vào Tạ Trường Canh, chờ hắn đưa ra quyết định cuối cùng.

Tạ Trường Canh trầm ngâm một lát, ánh mắt đảo qua những khuôn mặt trước mắt, nói:

– Một ngàn trú binh không phải là chỉ canh giữ Kim Thành, mà còn có Thiên Sơn, Tuyết Lĩnh và vùng đất đai phía nam của Tuyết Lĩnh. Từ bỏ Kim Thành chính là từ bỏ đất đai và chắp tay dâng cho người khác, điều này đồng nghĩa với việc khinh nhờn những tướng sĩ từng chết trận đoạt lại Kim Thành. Cho dù ngàn dặm khô cằn, chỉ cần Tạ Trường Canh ta còn một ngày làm Tiết độ sứ, đừng nói trả giá gấp mười lần, mà kể cả có trăm lần, ta cũng không dâng một tấc đất cho kẻ khác.

Hắn ném sổ sách về phía Hứa Kha.

– Việc này cứ quyết định như thế đi, sau này đừng nhắc lại nữa. Về vấn đề lương thảo, có thể giải quyết bằng cách cắt giảm quân lính dư thừa. Thứ Hà Tây muốn không phải đại quân, mà là tinh binh.

Tiết độ sứ đưa ra quyết định và giải pháp vừa gọn gàng vừa dứt khoát, mọi người không dám phản đối, đều đồng ý ngay lập tức.

Tạ Trường Canh giữ lại mấy người Lưu Quản, ra lệnh triệu tập đầy đủ sĩ quan trong quân, mau chóng rà soát lại danh sách binh lính, điều hết những binh lính già yếu, hiệu quả chiến đấu tương đối thấp đi khai hoang và canh tác ruộng đất.

Đang nói chuyện, hắn trông thấy quản sư đang ở bên ngoài đi đi lại lại như là có việc liền gọi vào.

Quản sự bẩm báo, lão phu nhân tự mình xuống bếp làm một bàn món ăn cho hắn, bản thân bà cũng không ăn mà vẫn luôn đợi hắn về, vừa rồi bà đã bảo mình đi hỏi xem thế nào.

Tạ Trường Canh nhìn ra ngoài. Sắc trời đã tối đen.

Hắn thu ánh mắt về, nhìn thấy mấy người Lưu Quản đang nhìn mình mới phát giác thời gian đã muộn rồi, mấy người này chỉ e đã đói lắm rồi, ai cũng có gia thất có vợ có con, có lẽ họ cũng đang chờ mấy người này trở về ăn cơm, hắn cho giải tán, nói ngày mai tiếp tục làm việc.

Bộ hạ tuân mệnh rời đi hết rồi, Tạ Trường Canh không muốn mẹ già đợi lâu, cũng vội vã trở lại hậu viện, quả nhiên nhìn thấy một bàn ăn rất phong phú, đúng là bà đang chờ mình về ăn cơm, hắn đỡ bà ngồi xuống bàn cơm.

– Mẹ, mẹ cần gì phải vất vả như thế ạ! Mẹ tới nơi này, con không làm tròn bổn phận còn bắt mẹ phải xuống bếp cơm nước chờ con, con thật sự hổ thẹn.

Tạ mẫu gọi Thích Linh Phượng đến, cười vui vẻ nói:

– Mẹ có Phượng Nhi giúp rồi, có gì vất vả đâu. Phượng Nhi, cháu cũng bận cả ngày rồi, mau ngồi xuống cùng ăn cơm đi.

Thích Linh Phượng không dám ngồi.

– Phượng Nhi không dám ạ. Lão phu nhân với tỷ phu cứ ăn cơm đi, cháu hầu hạ lão phu nhân.

– Bảo cháu ngồi cháu ngồi đi.

Tạ mẫu bảo Thu Cúc đi lấy ghế cho Thích Linh Phượng, thấy cô ta còn không chịu, liền vờ tức giận:

– Còn không ngồi xuống! Cháu cũng không nghe lời ta nữa rồi à?

Thích Linh Phượng nhìn sang Tạ Trường Canh ở đối diện, thấy hắn đang nhìn mình, không nói lời nào, cuối cùng cô ta cũng nhu mì ngồi xuống.

Bấy giờ Tạ mẫu với vui vẻ, bảo Thu Cúc rót rượu cho con trai, bà thì liên tay gắp thức ăn cho hắn.

– Con ăn nhiều chút. Phượng Nhi nấu ăn ngon lắm, mấy món ở đây đều là nó làm, con thử sẽ biết ngay. Con đã có gia có thất mà lại gầy thế này, cưới vợ về rồi mà không biết để làm gì, mẹ nhìn mà xót hết cả lòng.

Tạ Trường Canh thật sự rất đói, nhưng nghe mẹ già phàn nàn nói nhiều, mà lời nói lại chẳng phải lời dễ nghe, h.am mu.ốn ăn uống bay đi hết. Có điều vì đây đều là tình cảm của mẫu thân, hắn miễn cưỡng ăn một bát cơm, cũng không hề gắp thứ ăn, đứng lên xới cơm và múc canh cho bà, nói:

 – Mẹ, vừa nãy con đã ăn một chút rồi, con no rồi. Giờ con còn có việc, mẹ cứ dùng từ từ, tối nhớ đi nghỉ sớm.

Hắn rời khỏi nhà ăn đi đến thư phòng.

Thời gian dần trôi, đến cuối giờ Tuất, Tạ Trường Canh đang vùi đầu vào trong đống giấy tờ dần dần cảm nhận được sự đau đớn và sưng tấy ở vết thương trên lưng, hắn lại nhớ đến người phụ nữ đã đâm mình, hắn dừng bút trong tay. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhẹ từ xa ngoài cửa truyền đến và có tiếng gõ cửa rất nhẹ, hắn lấy lại tinh thần, nhìn thấy một cô gái đang từ từ đi đến.

Thích Linh Phượng đi vào, trên tay cầm một chiếc khay có một chiếc bát có nắp, dừng lại trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết đưa tình.

– Tỷ phu, lão phu nhân nói cơm chiều huynh không ăn mấy, sợ huynh đói nên bảo muội làm chút món ăn khuya cho huynh. Mong là huynh không chê ạ.

Cô ta đặt khay lên bàn, mở nắp ra, sau đó đứng sang một bên lặng lẽ ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn sau ánh nến.

Tạ Trường Canh muốn bảo cô ta đi về đi, nhưng sau một lúc do dự, hắn lại đổi ý, từ từ đặt bút xuống, nói:

– Thích thị, mẫu thân ta lần này mang muội đến đây mục đích là gì muội có biết không?

Thích Linh Phượng đỏ ửng mặt mày, giọng nhỏ như muỗi kêu:

– Lão phu nhân cũng có nói với muội…

Tạ Trường Canh gật đầu.

– Mẫu thân ta cũng từng nói với ta, và ta cũng không chỉ một lần trả lời rồi. Về chuyện này, mẫu thân ta có chuyển lời cho muội không?

Thích Linh Phượng cúi đầu không nói gì.

Tạ Trường Canh nói tiếp:

– Mẫu thân ta muốn ta nạp muội làm thiếp để báo đáp ân tình năm xưa muội đã cứu mình. Ta cho rằng như này không ổn. Làm thế này là coi thường muội và Thích gia muội, nếu như mẫu thân muội trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ không muốn. Ý của ta là để mẫu thân ta nhận muội làm nghĩa nữ, tìm một mối hôn nhân tốt gả muội đi.

Thích Linh Phượng ngước lên, ráng đỏ ửng trên khuôn mắt đã tiêu tan không còn nữa.

– Tỷ phu, muội biết muội thân bồ liễu không dám tơ tưởng gì cao sang. Nhưng bao nhiêu năm nay, tấm lòng của muội với tỷ phu là thật lòng, có trời làm chứng…

Cô ta nhìn người đàn ông sau ánh đèn, trong mắt rưng rưng nước mắt rõ đáng thương, từ từ quỳ xuống.

– Tỷ phu, muội thật lòng không quan tâm tới danh phận, muội cam nguyện làm thiếp. Chỉ cần đời này của muội có thể hầu hạ lão phu nhân và tỷ phu, muội đã thấy mãn nguyện rồi. Chỉ mong tỷ phu đừng nhẫn tâm…

Tạ Trường Canh ngắt lời:

 – Ta đã có thê, không cần nạp thiếp hầu hạ. Mà tình cảm giữa muội và mẫu thân ta, là mẹ và con gái cũng có thể thành toàn.

Thích Linh Phượng cứng đờ người lại.

– Thích thị, năm xưa muội có ơn cứu mạng mẫu thân ta, ta cảm kích không lời nào tả hết và cũng chưa bao giờ dám quên. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ báo đáp muội gấp bội.

Thích Linh Phượng giàn giụa nước mắt.

– Tỷ phu ơi…

– Thích thị, – Tạ Trường Canh cắt ngang cô ta, – Sau này muội hãy gọi chức danh của ta, hoặc là nghĩa huynh cũng đều được. Cũng muộn rồi, muội đã hầu hạ mẫu thân ta cả ngày chắc cũng mệt rồi. Đứng lên đi, ta gọi người tới đưa muội đi nghỉ ngơi.

Nói xong, hắn đứng lên đi về phía cửa.

Thích Linh Phượng vội đứng lên:

– Muội không dám làm phiền đại nhân, muội đi đây. Ý của đại nhân muội đã biết. Muội bằng lòng nghe theo sắp xếp của đại nhân, nhận lão phu nhân làm nghĩa mẫu, tránh để đại nhân khó xử.

Cô ta cúi đầu lệ rơi lã chã rời đi.

Đêm đã khuya, nhưng Tạ Trường Canh vẫn không buồn ngủ, không muốn về phòng, cũng không muốn làm gì khác, hắn chậm rãi đi đến cửa sổ thư phòng, mở cửa ra, nhìn ra ngoài. Bầu trời đêm bị mây đen che phủ, trong mây có tia chớp lóe lên, gió thổi mạnh, cuốn đi những mảnh lá khô lớn trên cành cây mùa thu trong sân, lá khô rơi xuống đất, phát ra tiếng xào xạc.

Có vẻ như trời lại sắp mưa to.

Tạ Trường Canh đột nhiên nhớ tới lời đứa trẻ dặn dò với mình đêm đó, dần dần thất thần. Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, người nọ đi đến cửa gõ nhẹ hai cái, sau đó đẩy cửa ra. A Miêu chạy vào reo lên:

– Đại nhân ơi! Thích nương tử vừa mới trở về cứ khóc lóc mãi, lão phu nhân cũng đang kêu gào trong phòng, bảo em đến kêu ngài lập tức qua đó gặp bà ạ!

Tạ Trường Canh càng thấy phiền não hơn.

Hắn căn bản không muốn gặp mẫu thân mình, đang do dự, đột nhiên nghe thấy tiếng bà và một vú già nhỏ giọng nói chuyện ngoài cửa viện, biết bọn họ sắp đến đây, không chút do dự, hắn cầm kiếm nói:

– A Miêu, nhớ kỹ, lát lão phu nhân tới thì nói ta không ở đây, ngươi không nhìn thấy ta biết chưa!

Hắn đi ra khỏi thư phòng, vội vã quay sang một cánh cửa phụ khác. Khi đến cửa, hắn thấy cửa đã khóa. Hắn nhìn xung quanh rồi trèo lên tường nhảy xuống bên kia sau đó đến chuồng ngựa, lấy ngựa và áo tơi đi ra khỏi cổng phủ Tiết độ sứ. Hắn phân phó người gác cổng, nếu bộ hạ hắn tới tìm có việc thì có thể đến trại ngựa phía Bắc để thông tin, lại dặn dò không được để lão phu nhân biết.

Người gác cổng tuân lệnh, Tạ Trường Canh lên ngựa phóng đi, một người một ngựa mau chóng biến mất trong màn đêm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.