🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đi thuyền thêm hai ngày nữa thì tiến vào Trường Giang, tiếp tục đi dọc theo con sông xuống phía nam, lại đi thêm một đoạn vài ngày nữa là trở về Trường Sa Quốc.

Sẩm tối, đội thuyền dừng ở trong một trạm dịch thủy ven đường nghỉ qua đêm. Lúc trời tối xuống, Mộ Phù Lan đóng cửa sổ mạn tàu lại, khêu đèn dầu, đứng cạnh Hi Nhi, nhìn cậu viết chữ.

Hi Nhi viết dược mấy chữ thì dừng bút.

Mộ Phù Lan nghĩ là cậu mệt, liền hỏi:

– Con mệt à? Nếu mệt thì không cần viết nữa, đi ngủ đi.

Hi Nhi lắc đầu, nhìn nàng thỏ thẻ nũng nịu:

– Mẫu thân ơi, nếu như Viên tướng quân không tới, chúng ta vẫn còn ở nơi đó, chắc là chúng ta đã bị người xấu nhốt lại rồi nhỉ?

Tim Mộ Phù Lan đánh thót một cái. Nàng mỉm cười:

– Sao có thể chứ? Huống chi chúng ta đã ra ngoài rồi phải không nào?

Nàng dừng một chút.

– Được rồi, sao Hi Nhi lại có suy nghĩ này vậy?

Đứa bé do dự một lát nói:

– Tối hôm qua con mơ một giấc mơ.

– Con mơ thấy Tạ đại nhân là phụ thân của con. Mà trong tòa thành kia toàn là người xấu, họ bắt nhốt mẫu thân và con lại. Lúc ban đầu, mẫu thân nói với con đừng sợ gì cả, phụ thân của Hi Nhi sẽ tới cứu mẹ con chúng ta. Con chờ, chờ mãi, chờ rất lâu nhưng không thấy Tạ đại nhân tới. Con đi hỏi mẫu thân khi nào phụ thân tới, mẫu thân liền im lặng. Về sau nữa, Tạ đại nhân vẫn không tới, nhưng mà Viên tướng quân lại tới, thúc ấy mang con ra khỏi thành, nhưng mà con không thấy mẫu thân đâu, con muốn đi tìm nhưng Viên tướng quân lại che mắt con lại. Thúc ấy không cho con quay đầu lại, con đang sốt ruột lo lắng liền tỉnh lại…

– Giấc mơ giống y như thật mẫu thân ạ.

Đứa bé nhỏ nhẹ nói, trong mắt toát lên vẻ buồn bã ưu thương.

Tim Mộ Phù Lan đau nhức, nàng ôm lấy con trai vào lòng, siết chặt lấy.

– Hi Nhi đừng nghĩ lung tung. Con nhớ kỹ, đây chỉ là một cơn ác mộng thôi. Tất cả những gì trong mơ đều là giả, những chuyện ở trong giấc mơ không bao giờ xảy ra đâu con.

– Không có chuyện gì đâu. Chúng ta sắp quay về Trường Sa Quốc rồi.

– Tạ đại nhân cũng không phải phụ thân của con.

Nàng nhìn con trai, nhấn mạnh.

Hi Nhi ngoan ngoãn dựa vào lòng nàng, im lặng một lát, dường như thấy nhẹ nhõm mà nở nụ cười.

– Mẫu thân nói đúng ạ. Tạ đại nhân không phải phụ thân con, những chuyện trong giấc mơ tất nhiên không phải là thật!

Mộ Phù Lan mỉm cười, gật đầu. Đúng lúc này, bên ngoài thuyền thoáng có tiếng nói chuyện, sau đó một thị nữ đi tới bẩm báo Lương Đoàn có chuyện muốn gặp nàng.

Mộ Phù Lan kêu thị nữ chăm sóc Hi Nhi, nàng thì đi tới boong thuyền ở đầu thuyền.

Lương Đoàn nói:

– Ông Chủ, bên tôi vừa nhận được tin tức, Tiết độ sứ đã hành quân ngàn dặm dẫn quân đi Bồ Thành, hiện giờ đã phá được cuộc bao vây thành rồi. Tiết độ sứ biết Viên tướng quân đã đón Ông Chủ nên đã lệnh cho tôi quay về.

Mộ Phù Lan không nói gì, cả người dường như thất thần đờ đẫn, một lát sau nàng mới hơi mỉm cười.

– Thế thì tốt quá rồi. Cả chặng đường này các ngươi đã vất vả, ta cảm kích vô cùng. Tối nay các ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn và vật dụng trên đường, ngày mai lên đường cũng không muộn.

Lương Đoàn nói:

– Lẽ ra ty chức phải có trách nhiệm đưa Ông Chủ đến tận nơi, cho nên ty chức thật sự không dám nhận lời cảm ơn của Ông Chủ. Quân phản loạn ắt sẽ ngóc đầu trở lại, Tiết độ sứ lại đang bị thương, ty chức muốn thu dọn rồi lên đường luôn, xin cảm ơn ý tốt của Ông Chủ.

– Ty chức xin từ biệt tại đây luôn, làm phiền Ông Chủ gửi lời từ biệt đến tiểu công tử hộ ty chức.

Y quỳ một gối xuống cung kính nói.

Mộ Phù Lan nao nao, nàng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu:

– Cũng được. Các ngươi chờ một lát, ta cho người chuẩn bị thức ăn đi đường cho các ngươi.

Nàng quay người chuẩn bị đi gọi người thì lại thấy Hi Nhi từ cửa khoang chạy vụt ra.

– Sao Tạ đại nhân lại bị thương ạ? Thúc ấy có bị nặng không ạ?

Hi Nhi chạy vội tới gần Lương Đoàn nắm lấy tay áo y, ngửa đầu lên sốt sắng hỏi.

Lương Đoàn vội an ủi cậu:

– Tiểu công tử không cần lo lắng, Tiết độ sứ lúc phá vây thành trì đã bị trúng tên bị thương, cũng may không trúng nơi yếu hại…

Hi Nhi buông tay ra, quay sang Mộ Phù Lan.

– Mẫu thân ơi, chúng ta cách bên kia không quá xa, mẹ đi chữa khỏi vết thương cho đại nhân trước đã được không. Đợi thúc ấy khỏi rồi thì chúng ta mới quay về Trường Sa Quốc được không ạ?

Mắt cậu đỏ hoe, năn nỉ không ngừng.

Lương Đoàn xúc động vô cùng. Ý của tiểu công tử cũng chính là mong muốn của y, có điều y cũng nhận ra, quan hệ vợ chồng của Tiết độ sứ rất xa cách, cho nên vừa rồi y cũng không dám lên tiếng bày tỏ gì cả. Nay thấy tiểu công tử đã mở miệng trước, y cũng đánh bạo nói:

– Tình hình ở Hà Tây hiện đang căng thẳng, không thể thiếu vắng đại nhân được, bên này lại phát sinh phản loạn, sợ là đại nhân muốn tiếp ứng cũng không phân thân được. Nếu như Ông Chủ chờ thương thế của đại nhân khỏi rồi hẵng đi…

Y nhìn Mộ Phù Lan, dừng lại.

Mộ Phù Lan im lặng một lát rồi bảo Lương Đoàn chờ một chút, nàng nắm tay Hi Nhi dẫn cậu đi vào trong khoang thuyền.

Một lát sau, nàng đi ra áy náy nói:

– Giờ ta quay lại đó e là không tiện. Với lại ở đó có quân y giỏi xử lý vết thương bên ngoài hơn ta. Làm phiền ngươi trở về chuyển lời của ta tới Tiết độ sứ, thời tiết đang nóng dần lên, bảo ngài ấy bận rộn đến đâu cũng phải nhớ để quân y đổi thuốc cho mình.

Nàng đưa cho Lương Đoàn một đơn thuốc vừa mới viết xong.

– Đây là đơn thuốc dùng bên trong, giúp loại bỏ mô chết và tái tạo da mới cho vết thương.

 Lương Đoàn biết nàng không quay lại, y nhận lấy rồi bái biệt rời đi.

Mộ Phù Lan lặng lẽ đứng ở đầu thuyền nhìn đoàn người Lương Đoàn biến mất ở trong bóng đêm. Nàng có một trực giác, người kia ngàn dặm hành quân đi tới để phá giải cuộc bao vây thành có lẽ có liên quan đến mẹ con nàng. Nhưng mà như thế thì sao nào, vào giây phút này, khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, nàng lại cảm thấy một cảm giác cô đơn tràn ngập. Như thể nơi đất trời này chỉ có nàng là cô độc một mình, và cũng chỉ có vầng trăng trên mũi thuyền giống như một đôi mắt lạnh lẽo dưới chân đang nhìn nàng.

Nhưng dù vậy, những chuyện kiếp trước và cả giấc mơ của Hi Nhi, nàng cũng không muốn hai người họ nhớ lại.

Cứ như vậy đi, người đàn ông kia không còn nhớ nữa, Hi Nhi cũng không còn nhớ nữa. Đối với cuộc sống này, chỉ cần cả hai người đó đều khỏe mạnh, với nàng thế là đủ rồi.

……

Đường tiến về phía bắc của quân phản loạn của Bình Dương vương bị ngăn cản, không dám giao chiến chính diện với quân Hà Tây nên đã rút lui mấy trăm dặm, đóng chân ở đó.

Tạ Trường Canh cũng không bám riết đuổi theo mà tạm thời cắm trại bất động.

Ngày hôm nay, hắn cùng tướng lĩnh nghị sự xong, hắn một mình ngồi trong lều trướng, ánh mắt dừng ở trên một bức mật thư. Bức thư được gửi từ Thượng Kinh, ngoài việc nói cho hắn biết Lưu hậu rất bất mãn chuyện hắn đã phớt lờ ý chỉ của hoàng đế tự tiện dẫn quân đi Bồ Thành thì còn thông báo một sự kiến khác cho hắn biết.

Khi Bình Dương vương và Lỗ vương bắt đầu nổi loạn, có người từng mật báo với Lưu hậu, rằng trước đây có sứ giả của nghịch vương từng ra vào Trường Sa Quốc, nghi ngờ Trường Sa Quốc có bí mật liên hệ với phản loạn và có tham gia vào cuộc phản loạn. Nhưng Tề vương đã nhanh chóng ra mặt cực lực bảo vệ Trường Sa Quốc trong sạch. Lưu hậu bởi thế mới từ bỏ không truy cứu nữa.

Quân y đi vào, thấy Tiết độ sứ nhìn thư trên tay, sắc mặt âm trầm, liền cẩn thận nói:

– Đại nhân, nên đổi thuốc rồi ạ.

Tạ Trường Canh cất thứ đi, cởi áo ra. Quân y cúi xuống đổi thuốc cho hắn, lúc gỡ miếng băng gạc xuống thì không cẩn thận kéo cả một miếng da dính ở đó, máu chảy ra.

Quân y hoảng sợ xin lỗi lia lịa:

– Xin đại nhân tha tội, tiểu nhân tài nghệ không tinh, nếu Ông Chủ ở đây, vết thương  này của đại nhân đã khỏi từ lâu rồi.

Tạ Trường Canh nhíu mày, bảo hắn ta làm nhanh tay một chút.

Quân y động tác nhanh hơn, đúng lúc này, bên ngoài có thông báo, nói là đoàn người Lương Đoàn đã quay về rồi.

Ánh mắt Tạ Trường Canh sẽ động, cho phép Lương Đoàn đi vào.

Lương Đoàn đi vào, hành lễ xong đứng sang một bên, bẩm báo về đường đi của đoàn người Mộ Phù Lan, nói ít ngày nữa là tới Trường Sa Quốc rồi.

Tạ Trường Canh im lặng không nói gì.

Thấy hắn im lặng, Lương Đoàn liếc nhìn miếng gạc dính máu vừa được gỡ ra, sực nhớ ra một chuyện.

 – Ông Chủ biết đại nhân bị thương…

Y dừng lại.

-…Nên rất lo lắng, bảo ty chức chuyển lời với đại nhân, nói thời tiết đang nóng dần lên, mong đai nhân dù có bận đến mấy thì cũng phải nhớ đổi thuốc thường xuyên.

Y lấy ra đơn thuốc trình lên.

– Ông Chủ có viết đơn thuốc này, nói là nó có tác dụng loại bỏ mô chết và tái tạo da mới, đồng thời có thể giúp ngài nhan chóng phục hồi sau chấn thương.

Quân y vui mừng khôn xiết:

– Tốt quá, vậy tiểu nhân sẽ theo đơn thuốc…

– Đi ra ngoài hết đi!

Tạ Trường Canh đột nhiên nói.

Hai người ngẩn ra nhìn nhau, không dám nói nữa, theo lời lui đi ra ngoài. Bên trong lều lớn chỉ còn lại Tạ Trường Canh. Hắn cầm đơn thuốc lên nhìn rất lâu vào nét chữ đẹp đẽ trên đó, vẻ mặt cứng nhắc, dần dần bên khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

Tưởng là kiếp trước hắn nợ nàng thật à. Từ lúc cưới con gái Mộ thị, hắn đi Trường Sa Quốc gặp mặt nàng, hắn đã liên tục nhượng bộ nàng, ngay cả chính hắn cũng không thể tin được, cho đến hôm nay, hắn đã thực sự vì một người phụ nữ làm đến mức độ này.

Nhưng thứ mà nàng dành cho hắn lại chỉ là một đơn thuốc mỏng manh.

Hắn từ từ nắm chặt tay lại thành quyền, vò nát tờ giấy viết đơn thuốc trong tay rồi ném xuống dưới chân.

……

Nửa tháng sau, Tạ Trường Canh đã đến Thượng Kinh theo lời triệu tập khẩn cấp của Lưu hậu. Đây là lần nữa hắn vào kinh sau một năm. Cung điện Thượng Kinh vẫn uy nghiêm và tráng lệ, nhưng triều đình đã không còn như trước nữa.

Quan viên cả triều trong mấy ngày qua đã bị từng tin tức liên tiếp nhận được mà bị chấn động hoang mang lo sợ. Đầu tiên là Bình Dương vương và Lỗ vương làm phản, chiến báo nguy cấp ở các nơi báo về như tuyết rơi, may mắn được cho biết phản quân của Bình Dương vương đã bị quân Hà Tây ngăn ở Bồ Thành, tuyến phía nam tạm thời được bình an. Nhưng còn chưa kịp thở phào một hơi thì ngay sau đó lại truyền đến một tin tức khó có thể tin nổi như sét đánh giữa trời quang.

Bình Uy Tướng quân Lưu Hộ, cháu trai của Lưu hậu được phái đi hỗ trợ Tề vương ngăn cản phản quân của Lỗ Vương vô tình biết được, Tề vương lại là người đứng sau màn xúi giục Bình Dương vương và Lỗ Vương dấy bình làm phản. Không lâu trước đó ông ta chủ động xin ra trận, dẫn binh đi về tuyến đông ngăn cản phản quân của Lỗ Vương, thế nhưng đó chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi. Lưu Hộ hoảng sợ bỏ trốn nhưng đã bị thủ hạ của Tề vương bắt và giam giữ làm con tin.

Không một ai nghĩ tới Tề vương đức cao vọng trọng luôn đứng đầu tông thất, là tấm gương trung thần điển phạm thế mà cũng mang dị tâm, làm ra hành vi đại nghịch bất đạo. Giống như những cây cột chống đỡ nửa triều đình sụp đổ chỉ sau một đêm, toàn bộ triều đình đều náo loạn.

Đó chưa phải là tất cả, ngay sau đó, có tin tức truyền đến rằng các phiên vương Nhữ Nam vương, Triệu vương cũng lần lượt đi theo Tề vương mà làm phản, phát hịch văn thảo phạt Lưu Hậu chuyên quyền, muốn khôi phục lại hoàng thất.

Văn võ bá quan giống như ruồi nhặng không đầu, thấp thỏm lo âu, khi biết được Tạ Trường Canh hôm nay về kinh vào kinh yết kiến Lưu hậu, tất cả đều chờ ở bên ngoài cửa cung. Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện giống như nhìn thấy người tâm phúc, mọi người tranh nhau đi lên chào hỏi hắn. Có người mắng chửi Tề vương giả tạo ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, có người khen ngợi Tạ Trường Canh lập công tích vĩ đại cho triều đình.

Vào lúc này, những quan viên vây quanh hắn không còn ai từng nhớ hắn đã từng bị mọi người lên án xuất thân của mình. Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh nghiễm nhiên trở thành cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng của triều đình sắp sụp đổ này.

Tạ Trường Canh mặt mày nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bước chân không dừng lại đi qua các quan viên đang vây quanh mình đi thẳng vào hoàng cung.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.