Đi thuyền thêm hai ngày nữa thì tiến vào Trường Giang, tiếp tục đi dọc theo con sông xuống phía nam, lại đi thêm một đoạn vài ngày nữa là trở về Trường Sa Quốc.
Sẩm tối, đội thuyền dừng ở trong một trạm dịch thủy ven đường nghỉ qua đêm. Lúc trời tối xuống, Mộ Phù Lan đóng cửa sổ mạn tàu lại, khêu đèn dầu, đứng cạnh Hi Nhi, nhìn cậu viết chữ.
Hi Nhi viết dược mấy chữ thì dừng bút.
Mộ Phù Lan nghĩ là cậu mệt, liền hỏi:
– Con mệt à? Nếu mệt thì không cần viết nữa, đi ngủ đi.
Hi Nhi lắc đầu, nhìn nàng thỏ thẻ nũng nịu:
– Mẫu thân ơi, nếu như Viên tướng quân không tới, chúng ta vẫn còn ở nơi đó, chắc là chúng ta đã bị người xấu nhốt lại rồi nhỉ?
Tim Mộ Phù Lan đánh thót một cái. Nàng mỉm cười:
– Sao có thể chứ? Huống chi chúng ta đã ra ngoài rồi phải không nào?
Nàng dừng một chút.
– Được rồi, sao Hi Nhi lại có suy nghĩ này vậy?
Đứa bé do dự một lát nói:
– Tối hôm qua con mơ một giấc mơ.
– Con mơ thấy Tạ đại nhân là phụ thân của con. Mà trong tòa thành kia toàn là người xấu, họ bắt nhốt mẫu thân và con lại. Lúc ban đầu, mẫu thân nói với con đừng sợ gì cả, phụ thân của Hi Nhi sẽ tới cứu mẹ con chúng ta. Con chờ, chờ mãi, chờ rất lâu nhưng không thấy Tạ đại nhân tới. Con đi hỏi mẫu thân khi nào phụ thân tới, mẫu thân liền im lặng. Về sau nữa, Tạ đại nhân vẫn không tới, nhưng mà Viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770541/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.