🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước cửa một tòa điện ở phía bắc hoàng cung, ánh đèn lay động mờ ảo. A Miêu đưa Mộ Phù Lan ra khỏi cung.

– Hoàng hậu, người hồi cung đi ạ. Nơi Thái hậu đã có nô tỳ chăm sóc chu toàn cẩn thận ạ.

Mộ Phù Lan dặn dò thái giám sắp xếp người trực đêm luân phiên, nếu có việc gì thì lập tức đến báo với nàng. Nàng nhẹ nắm tay A Miêu, dặn cô bé cũng nên đi nghỉ sớm.

Cung nhân đi trước cầm đèn lồng, ánh sáng đỏ thẫm rọi sáng con đường Mộ Phù Lan quay về Tử Vi cung. Nhưng càng tiến về phía trước, nơi cuối tầm mắt nàng nhìn tới chỉ còn là bóng đêm vô tận. Bóng đêm như đã nuốt trọn cả cung vàng điện ngọc rực rỡ ban ngày của hoàng cung. Bước đi giữa chốn tĩnh mịch, tưởng chừng như âm giới u minh này, ngay trên đầu, những tượng thú đen ngòm ngồi phục trên mái ngói tựa như những con mắt đen ngòm trong bóng tối, lạnh lẽo nhìn xuống chúng sinh đang lặng lẽ đi bên dưới.

Mộ Phù Lan sải bước nhanh hơn, một khi bước vào Tử Vi cung liền đóng chặt cửa, tựa hồ như thế có thể ngăn cách tất cả phía sau khỏi bản thân mình.

Vầng trăng từ từ lên cao, ánh trăng trắng nhạt dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, lặng lẽ chiếu rọi gian điện nàng từng cư ngụ thời niên thiếu. Như một giấc mộng xa xưa, lờ mờ ẩn hiện, vẫy gọi nàng tìm đến. Nhưng hễ nàng bước lên, lại chỉ thấy lầu mờ trong sương, trăng lạc nơi bến, mãi mãi là điều chỉ có thể mong mà không thể chạm.

Nàng choàng tỉnh khỏi giấc mộng, mồ hôi ướt trán, cổ họng khát khô tưởng như sắp bốc hỏa.

Nàng vén màn bước xuống giường, chân không đặt lên nền đất lạnh lẽo nhẵn nhụi, bước tới nhấc ấm trà lên, không cần ly mà trực tiếp uống vài ngụm từ miệng ấm. Nước mát lạnh theo cổ họng trôi vào cơ thể, như mảnh đất khô cằn rạn nứt gặp mưa ngâu, nàng thở dài một hơi, đứng lặng trong đêm tối, rồi bước đến tẩm điện.

Nàng ngồi xuống trước cửa sổ hướng nam, nơi nàng vẫn thường xử lý công vụ, không đốt đèn, để mặc ánh trăng và bóng đêm dịu dàng vây quanh, như một hồn ma lặng lẽ lặng lẽ nhìn bóng trăng rọi qua khung cửa.

Tạ Trường Canh đã rời Thượng kinh ba ngày trước, ngự giá thân đi tới Hà Tây.

Ba ngày trước, nàng cũng đã xem qua tất cả sổ y án từ Thái y viện về trị liệu thương tích và dùng thuốc của hắn – nội thương vẫn chưa khỏi hẳn. Nay lại xuất kinh, để đảm bảo hiệu quả điều trị, nàng còn đặc biệt đòi cả những ghi chép quân y về thương tích hắn từng chịu trong nhiều năm hành quân chinh chiến.

Lần này hắn xuất chinh, có thái y đi cùng. Đêm trước ngày hắn rời kinh, Mộ Phù Lan đã đích thân giao phương thuốc mới cho thái y.

Ba ngày đã trôi qua, hắn hẳn đã rời khỏi vùng kinh đô. Nhưng không hiểu sao, ba ngày nay, Mộ Phù Lan cứ cảm thấy mình đã quên điều gì đó quan trọng. Linh cảm mách bảo nàng rằng thứ đó rất trọng yếu, nàng nhất định phải nhớ ra, nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng chẳng tài nào nhớ nổi.

Nàng ngồi yên bất động, trong tai như còn văng vẳng tiếng thở dài, tựa tiếng than nhẹ lúc nàng đến thăm Thái hậu tối nay, bà ta nằm nhắm mắt trên giường, hơi thở mơ hồ. Bà ta đã ngày một mê man và lú lẫn, hoàn toàn không hay biết Tạ Trường Canh đã rời kinh. Mộ Phù Lan tất nhiên không có tình cảm gì sâu sắc với bà ta nhưng nàng cũng chẳng hề ghét bỏ gì. Một sinh mệnh dần cạn ngày theo từng hơi thở, một người chẳng phải thiện nhân, cũng chẳng tính ác – cũng giống như nàng và bao người nàng từng gặp trên đời. Nàng chỉ cần làm tròn bổn phận của một y giả và thay phu quân danh nghĩa của mình là Tạ Trường Canh hiếu kính là đủ.

Trước mắt nàng bất giác hiện lên hình bóng Tạ Trường Canh trong đêm trước lúc xuất chinh, hắn từ cung Thái hậu trở về, cả đêm ở Ngự Thư Phòng xử lý quốc vụ. Lặng lẽ, trầm trọng, so với dáng vẻ uy nghi, rực rỡ được vạn dân tung hô rời kinh hôm sau thì bóng dáng đêm ấy thật cô độc và quạnh quẽ biết bao.

Mộ Phù Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi tập y án đặt trên án thư. Ánh trăng vẽ lên bìa sách một vầng sáng mờ mịt. Nàng nhìn chăm chú đến thất thần. Đột nhiên, tận sâu trong ký ức như có một tia chớp lóe qua. Tia sáng ấy mơ hồ xa gần, nàng khẽ nhắm mắt lại, không dám động đậy, sợ rằng nếu mình động một chút thôi thì cảm giác chợt đến kia cũng sẽ tiêu tán biến mất không còn dấu vết.

Và rồi, trong khoảnh khắc như điện xẹt giữa trời, nàng nhớ ra rồi!

Nàng lập tức mở mắt, đốt đèn trên bàn, ôm lấy y chí, tìm ra một quyển trong đó lật nhanh từng trang. Từ trang đầu đến trang cuối, lật xong một lượt, lại lật tiếp lần hai, tay nàng dừng lại trong chốc lát, đột ngột đứng bật dậy, vội vàng rời đi.

Xung quanh tĩnh lặng. Một cung nhân tựa cột cung cúi đầu lén lút chợp mắt, bỗng nghe tiếng bước chân gấp gáp vang đến, giật mình ngẩng đầu, thấy hoàng hậu từ điện trong bước ra, thần sắc lạ lùng, tựa hồ có chuyện hệ trọng, cô ta kinh hãi đến tỉnh cả ngủ.

– Lập tức đi truyền viện thủ Thái y viện vào cung! –  Mộ Phù Lan hạ lệnh.

Cung nhân đáp vâng dạ rồi định đi lại bị gọi giật lại. Nàng trở về tẩm điện, thay xiêm y, tự mình vội vàng ra cung, xe ngựa thẳng đến phủ viện thủ, sai người gõ cửa. Viện thủ giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nghe tin hoàng hậu thân chinh giá lâm, cuống quýt ra nghênh đón.

Mộ Phù Lan chỉ y chí trong tay hỏi:

– Trong ba năm gần đây, tất cả ghi chép chữa trị vết thương ngoài cung của bệ hạ đều có đầy đủ cả chứ? Không hề thiếu sót chứ?

Viện thủ lập tức quỳ xuống:

– Việc này là do hạ quan đích thân quản lý. Liên quan đến long thể của thánh thượng, hạ quan sao dám sơ suất! Hạ quan lấy đầu đảm bảo đã đích thân hỏi các quân y, tất cả thương tích của bệ hạ trong ba năm qua đều đã được ghi chép đầy đủ, không sót một điều nào!

Mộ Phù Lan đứng lặng. Bởi vì nàng nhớ rất rõ, ngày Tạ Trường Canh đến Phục Châu gặp nàng, hai người gặp nhau ở giang khẩu. Nàng từng hỏi vì sao hắn đột nhiên muốn truyền ngôi cho Hi Nhi. Hắn đáp rằng mình bị thương, không còn khả năng cí con nối dõi, cần một người kế vị. Nhưng trong toàn bộ y chí này không hề có một ghi chép nào liên quan đến thương tích ấy. Dù khi đó quân y có lệnh không được ghi lại, thì chuyện liên quan đến hậu tự quan trọng trọng đến thế, Tạ Trường Canh sao có thể chưa từng cầu y trị bệnh được cơ chứ?

Lão Dược ông đã thường đi ra ngoài du ngoạn, đã lâu không gặp, nàng từng phái người tìm nhưng vẫn không rõ tin tức. Ngoài việc không tìm được Dược Ông, luận y thuật, đương thời còn có ai đáng tin cậy hơn cả chính là vị viện thủ trước mặt nàng đây.

– Viện thủ, trước kia bệ hạ thực sự chưa từng bảo ngươi xem qua thương tích nào khác sao? Chẳng hạn như bệnh kín?

Mộ Phù Lan nhìn thẳng ông ta, giọng nhấn mạnh:

– Việc này rất hệ trọng. Nếu có, ngươi nhất định phải nói thật, không được che giấu nửa lời!

Viện thủ lập tức lắc đầu:

– Không có!

Ông ta hơi do dự, lại cẩn thận hỏi:

– Chẳng hay bên bệ hạ đã xảy ra chuyện gì ạ?

Mộ Phù Lan trầm ngâm chốc lát, rồi lắc đầu:

– Không có việc gì.

Trên đường về cung, nàng rơi vào suy tư. Nhìn vẻ mặt viện thủ tuyệt đối không giống giấu giếm. Vậy thì ngày ấy, lời hắn nói với nàng… khả năng lớn nhất chính là nói dối. Tại sao hắn lại nói dối nàng sau ba năm đoạn tuyệt quan hệ? Càng khiến người ta không thể tưởng nổi chính là, mục đích nói dối nàng chỉ để lập Hy Nhi làm thái tử?

Chuyện ấy hoàn toàn vô lý. Kiếp này, Hy Nhi và hắn không hề có chút huyết thống nào, hắn là người rõ nhất. Nếu không có nguyên nhân khác, dù có yêu thương đứa trẻ ấy thế nào, một người đã đăng cơ làm đế vương sao có thể làm ra chuyện hoang đường đến thế?

Từ lần gặp lại ở Phục Châu cho đến khi nàng vào kinh làm hoàng hậu, những điều khác thường nơi hắn từng chút từng chút hiện lên trong tâm trí nàng.

Hắn nói với nàng, sẽ không ép nàng làm điều nàng không muốn. Đêm trước đại lễ lập thái tử, hắn triệu các trọng thần đến, nói ra những lời như thế.

Ngày đó, hắn rõ ràng đã trọng thương, vậy mà vẫn kiên trì hoàn thành nghi lễ – chỉ để khẳng định thái tử là thiên mệnh trước người trong thiên hạ.

Thậm chí, không lâu trước đó, hắn còn âm thầm sắp xếp cho nàng gặp riêng Viên Hán Đỉnh – một chuyện vô cùng hoang đường.

Hắn như biến thành một người khác.

Tạ Trường Canh – người đàn ông này cho dù là khi xưa trong lúc khẩn cầu nàng quay lại, hắn cũng chưa từng giấu nổi bản tính ngạo nghễ và sắc bén của mình. Thế mà nay, trước mặt nàng, hắn như thể đã tự tay lột bỏ nghịch lân, mài mòn góc cạnh, dùng hết khả năng bản thân rón rén mà lấy lòng nàng.

Nàng đâu phải gỗ đá, sao có thể không hay biết?

Trước khi hai người gặp lại ở Phục Châu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết?

Trong lòng Mộ Phù Lan chợt nảy sinh một suy đoán kinh hoàng. Chính nàng cũng bị ý nghĩ đó dọa cho sợ đến mồ hôi lạnh đẫm tay, tim đập liên hồi. Vừa về tới cung, nàng thậm chí chẳng đợi trời sáng liền sai người truyền Lương Đoàn vào cung.

Lương Đoàn nay đã giữ chức Đô úy, thống lĩnh ngũ quân thượng kinh, nắm giữ yếu vệ hoàng đô, thân mang trọng trách nặng, lần này Tạ Trường Canh thân chinh không để y đi theo.

Y vội vàng vào cung gặp hoàng hậu.

– Lương Đô úy, trước khi bệ hạ vào kinh, ngươi vẫn luôn theo sát bệ hạ. Ta hỏi ngươi, năm ngoái, trước khi bệ hạ đến Phục Châu gặp ta, ngoài công vụ thường nhật, bệ hạ từng có hành động nào bất thường nào hoặc từng đến nơi nào không?

Lương Đoàn giữa đêm bị triệu vào trong cung, nghe nàng hỏi vậy thì lấy làm lạ và không hiểu được. Nhưng thấy nàng ngồi ngay ngắn, sắc mặt nghiêm trọng, cũng chẳng dám giấu diếm, ngẫm nghĩ một hồi, chợt nhớ tới một chuyện khiến y ghi khắc rất sâu.

Y đáp:

– Đích thực có một việc, đến nay thần còn nhớ rất rõ. Chính là sau biến cố ở Quỳnh Các, Lưu hậu bị phế trục, đêm ấy, các thần tư đều vui mừng khôn xiết, nhưng bệ hạ lại thức trắng đêm rồi sau đó rời khỏi cung đến chùa Hộ Quốc. Bệ hạ khi đó để chúng thần chờ ngoài sơn môn, một mình vào chùa, cả ngày hôm sau vẫn không ra. Thần không yên tâm liền vào trong tìm và thấy bệ hạ ở khu Tháp Lâm phía sau  chùa. Thần nhớ rõ lúc bệ hạ bước ra, không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà thần sắc tiều tụy, tựa như vừa trải qua trọng bệnh, nhưng may mắn hồi phục rất nhanh.

– Ngoại trừ lần đó ra, thần không nhớ bệ hạ còn hành động gì khác thường nữa cả.

Lương Đoàn dứt lời nín thở chờ đợi, rất lâu sau, mới nghe phía đối diện truyền đến một câu nói trầm thấp:

– Ngươi lui đi.

Vị trưởng lão kia của chùa Hộ Quốc đã viên tịch từ đầu năm. Nhưng đến lúc này, cũng không cần gặp ai, không cần hỏi gì nữa. Nàng vẫn ngồi đó, nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng hôm đó – buổi trưa, hắn đến Tử Vi cung để từ biệt nàng. Người đàn ông đó đứng nơi cửa điện, trán rịn mồ hôi, lặng lẽ nhìn nàng.

Hắn rốt cuộc là ai?

Từ xa, hướng vọng lâu mơ hồ truyền đến tiếng canh điểm canh giờ.

Nàng lê bước chân nặng nề đến trước cửa sổ, nhìn về phương Bắc nơi đêm đen vô tận, hồi lâu khẽ nhắm mắt lại xoay người bước ra ngoài điện, nói với cung nhân:

– Truyền người chuẩn bị xe ngựa thị vệ. Ta muốn ra ngoài một chuyến.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.