Trước cửa một tòa điện ở phía bắc hoàng cung, ánh đèn lay động mờ ảo. A Miêu đưa Mộ Phù Lan ra khỏi cung.
– Hoàng hậu, người hồi cung đi ạ. Nơi Thái hậu đã có nô tỳ chăm sóc chu toàn cẩn thận ạ.
Mộ Phù Lan dặn dò thái giám sắp xếp người trực đêm luân phiên, nếu có việc gì thì lập tức đến báo với nàng. Nàng nhẹ nắm tay A Miêu, dặn cô bé cũng nên đi nghỉ sớm.
Cung nhân đi trước cầm đèn lồng, ánh sáng đỏ thẫm rọi sáng con đường Mộ Phù Lan quay về Tử Vi cung. Nhưng càng tiến về phía trước, nơi cuối tầm mắt nàng nhìn tới chỉ còn là bóng đêm vô tận. Bóng đêm như đã nuốt trọn cả cung vàng điện ngọc rực rỡ ban ngày của hoàng cung. Bước đi giữa chốn tĩnh mịch, tưởng chừng như âm giới u minh này, ngay trên đầu, những tượng thú đen ngòm ngồi phục trên mái ngói tựa như những con mắt đen ngòm trong bóng tối, lạnh lẽo nhìn xuống chúng sinh đang lặng lẽ đi bên dưới.
Mộ Phù Lan sải bước nhanh hơn, một khi bước vào Tử Vi cung liền đóng chặt cửa, tựa hồ như thế có thể ngăn cách tất cả phía sau khỏi bản thân mình.
Vầng trăng từ từ lên cao, ánh trăng trắng nhạt dịu dàng xuyên qua khung cửa sổ, lặng lẽ chiếu rọi gian điện nàng từng cư ngụ thời niên thiếu. Như một giấc mộng xa xưa, lờ mờ ẩn hiện, vẫy gọi nàng tìm đến. Nhưng hễ nàng bước lên, lại chỉ thấy lầu mờ trong sương, trăng lạc nơi bến, mãi mãi là điều chỉ có thể mong mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770565/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.