🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trời lại một lần nữa sáng. Ánh bình minh xuyên qua cửa sổ, những viên ngói lưu ly trên đỉnh Tử Vi Cung, dưới ánh mặt trời mới mọc, lấp lánh ánh sáng chói mắt. Mộ Phù Lan ngồi trước gương. A Như đứng sau lưng nàng, chải mái tóc dài cho nàng.

– Cô cô, tóc của người đẹp quá, tựa như nước xuân hồ Động Đình chúng ta vậy, vừa mượt, vừa sáng…

Thiếu nữ vừa chải tóc cho nàng vừa chân thành khẽ khen ngợi.

Mộ Phù Lan ngắm nhìn mình trong gương, mái tóc xanh mượt, gương mặt trắng như tuyết, trong khoảnh khắc hoảng hốt này nàng đột nhiên nhớ về mình năm mười sáu tuổi của mười năm trước.

Nàng nhớ rõ cũng là một buổi sáng tinh mơ như vậy, khi đó, nàng gả làm thê người ta còn chưa đầy một năm, trượng phu trẻ tuổi đầy tham vọng của nàng ngay trong đêm tân hôn đã phải rời xa nàng mà đi, lâu ngày không về, còn nàng vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng đêm qua.

Chính là cơn ác mộng ấy đã thay đổi tất cả của nàng.

Lúc đó, nàng một lòng chỉ muốn rời xa người đàn ông đã mang đến cho nàng mọi bất hạnh. Nàng muốn trở về Trường Sa quốc nơi nàng sinh ra và lớn lên để sống một cuộc đời mới bình yên ổn định, sao có thể nghĩ đến mười năm sau, nàng sẽ thân ở Tử Khuyết, được người người tôn xưng là Thái hậu.

Ba tháng trước, Thiếu đế chuẩn bị đã lâu, chiến sự bình định triều Tề ở phía Nam do đích thân cậu hoạch định đã giành được thắng lợi lớn. Triều đình nhỏ bé sau khi Đại Thành lập quốc vẫn còn thoi thóp ở phương Nam mấy năm từ đó không còn tồn tại nữa, Triệu Hi Thái dưới sự truy đuổi của truy quân đã nhảy xuống biển tự vẫn. Mấy ngày trước, quân đội khải hoàn chiến thắng trở về, Thiếu đế dẫn văn võ bá quan đi hai mươi dặm đường ra thành nghênh đón.

Hoàng đế khai quốc của triều Đại Thành Tạ Trường Canh ban đầu đích thân chinh phạt không may bị tái phát vết thương cũ ở bên ngoài, nửa năm sau, tuổi trẻ tài cao mà qua đời. Sau đó, Thái tử dưới sự phụ tá của Giám quốc Hoàng hậu và mấy vị trọng thần đã lên ngôi kế vị. Hai năm nay, cậu không chỉ thông minh giỏi trị, sự cần mẫn của cậu cũng khiến người ta tán thưởng. Mỗi ngày trừ việc xử lý triều chính, vào canh năm sáng sớm, cậu nhất định sẽ thức dậy giống như khi còn nhỏ tập kiếm, đọc sách, dù mưa gió cũng không ngừng nghỉ. Mà nay thiên hạ đã định quy về một mối, nhờ trận chinh nam này, uy vọng của Thiếu đế tăng cao, cậu lại sắp mười bốn tuổi, đủ để tự mình chấp chính rồi.

Ngay ngày hôm qua, Thái hậu đã thoái vị Giám quốc, dưới sự chứng kiến của văn võ bá quan đã đích thân trao lại ngọc tỷ mà trước đó vẫn luôn do nàng nắm giữ vào tay Thiếu đế.

– Thái hậu, bệ hạ đến rồi ——

Cùng với một loạt tiếng bước chân nghe có vẻ hơi vội vã, lời truyền báo của cung nhân cũng theo đó mà vào. Tay A Như khựng lại, má lặng lẽ ửng hồng, vội vàng đặt lược xuống né người trốn ra ngoài.

Mộ Phù Lan nhìn bóng lưng thướt tha tránh đi vì xấu hổ của cô gái nhỏ, trong mắt lộ ra một tia cười.

Mọi người đều biết, Thiếu đế và quận chúa A Như là thanh mai trúc mã, không chút nghi kỵ, nay Thiếu đế đã tự mình chấp chính, đợi đến khi mãn tang tiên đế hai người họ sẽ thành hôn.

– Mẫu hậu!

Một thiếu niên mặc long bào đi vào từ ngoài điện. Thiếu niên nhanh chân chạy đến trước mặt nàng, bịch một tiếng hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống.

– Mẫu hậu, đây là thật sao? Mẹ thật sự muốn đi ạ?

Thiếu niên mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt đầy kinh ngạc và bất ngờ.

Mộ Phù Lan ra lệnh cho những người xung quanh lui ra ngoài.

– Ừ. Qua ít ngày nữa, mẫu thân sẽ trở về Động Đình. – Nàng nói.

Thiếu niên nắm chặt lấy tay áo Mộ Phù Lan:

– Đang yên đang lành, sao mẫu thân lại đột nhiên muốn đi ạ?

– Hi Nhi, mẫu thân đã sớm muốn về đó rồi. Trước đây là không thoát thân được, nay con đã lớn khôn tự mình chấp chính, mẹ rất yên tâm về con.

– Mẹ cũng nên trở về quê nhà rồi.

Thiếu niên ngơ ngác nhìn nàng, lát sau, những ngón tay đang nắm chặt tay áo Mộ Phù Lan từ từ buông lỏng.

– Mẫu thân… – Cậu khẽ nói, – Tuy rằng con mong muốn sớm tối được gặp mặt mẫu thân, nhưng nếu mẫu thân không muốn bị giam cầm ở đây nữa, muốn trở về Động Đình, con sẽ không ngăn cản.

Cậu vừa nói, hốc mắt dần đỏ hoe.

Mộ Phù Lan mỉm cười:

–   Mẫu thân từ nhỏ đã lớn lên ở đó, nay trở về như cá gặp nước, con không cần lo lắng. Huống hồ, mẫu thân cũng không phải là không quay lại đây nữa, đợi đến ngày con đại hôn, mẹ sẽ trở lại đây với con.

– Mẫu thân! – Thiếu niên dập đầu với nàng, rất lâu không đứng dậy.

Mộ Phù Lan đỡ cậu đứng dậy, ngắm nhìn gương mặt trước mắt ngày càng giống người kia, trầm ngâm một lát, nói:

– Mẹ trở về, muốn xin con một người.

– Mẫu thân cứ nói ạ! Thiếu niên gật đầu. Là ai vậy ạ?

Mộ Phù Lan nói ra một cái tên.

Thiếu niên ngẩn người ra.

Người đó là Phó Thống lĩnh Cấm quân Thượng kinh, ngày thường ít nói, tay trái thiếu một ngón cái, nghe nói là năm xưa theo tiên đế, vì không biết phạm phải chuyện gì mà tự mình cắt bỏ để răn mình, nhưng vì có bản lĩnh, lại trung thành tận tụy, hai năm nay ngoài việc thực hiện chức trách thống lĩnh cấm vệ ngày thường ra còn phụ trách huấn luyện và đào tạo cấm quân.

– Mẹ đã hỏi hắn rồi, hắn tự nguyện theo ta về Động Đình.

Tuy rằng không biết tại sao mẫu thân lại muốn mang theo Chu Lục Hổ này, nhưng nàng đã mở lời, thiếu niên sao có thể không đồng ý, lập tức đáp:

– Con hiểu rồi, hôm nay con sẽ bảo thúc ấy chuẩn bị và cùng mẫu thân trở về ạ.

Mộ Phù Lan mỉm cười:

– Mẫu thân không có việc gì nữa. Con vừa tự mình chấp chính còn nhiều việc lắm, con bận cứ đi đi, không cần ở lại đây với mẹ nữa.

Thiếu niên đứng dậy rời đi. Mộ Phù Lan nhìn theo bóng lưng con trai, thấy cậu sắp bước ra khỏi điện chợt dừng bước quay đầu lại.

– Mẫu thân ơi, con…- Cậu vừa mở lời lại đột nhiên im bặt.

– Hi Nhi con còn có chuyện gì khác nữa à? – Mộ Phù Lan thấy cậu dường như còn lời muốn nói, liền hỏi.

– Không có gì…

Cậu do dự một lát, cuối cùng khẽ lắc đầu.

– Con muốn nói, mong mẫu thân về sau thuận tâm thuận ý, đời này của con không còn mong cầu gì nữa.

Cậu lại trịnh trọng quỳ xuống về phía Mộ Phù Lan, nghẹn ngào nói.

……

Một năm này, vị Mộ Thái hậu trẻ tuổi hai mươi sáu tuổi của triều Đại Thành một là để dưỡng bệnh, hai là để tránh bị người đời chỉ trích có ý đồ tham gia vào việc triều chính giống như Lưu hậu tiền triều, sau khi trả lại quyền lực cho Thiếu đế, vào cuối xuân đã lặng lẽ rời khỏi Thượng Kinh trở về Động Đình.

Nàng đi thẳng về phía Nam trở lại Nhạc Thành, sau khi ổn định chỗ ở, việc đầu tiên nàng làm chính là đến tông miếu bái tế tiên tổ Mộ thị và cha mẹ, huynh tẩu mà nàng đã liên tục mất đi trong những năm qua.

Ra khỏi tông miếu, nàng lên một chiếc xe ngựa bình thường đi qua khu chợ cũ náo nhiệt mà nàng đã quá quen thuộc, đi về phía Dược lư ở Quân Sơn. Nàng đến bến đò, sau khi lên thuyền đã triệu gọi Chu Lục Hổ vẫn luôn đi cùng nàng với thân phận hộ vệ đến, nói:

– Nếu ngươi ở lại Thượng kinh, tiền đồ xán lạn, còn nếu theo ta đến đây, nửa đời sau chỉ có thể sống một cuộc đời bình thường. Ngươi thật sự sẽ không hối hận chứ?

– Cho dù giờ phút này hối hận cũng không sao. Ngươi cứ nói thẳng với ta rồi cứ việc trở về, ta sẽ bảo bệ hạ khôi phục quan chức cho ngươi.

Chu Lục Hổ không hề nghĩ ngợi, quỳ xuống trước mặt nàng.

– Năm xưa nhờ tiên đế khai ân, Chu Lục Hổ mới may mắn sống sót đến ngày nay. Kẻ vô danh tiểu tốt này có đức hạnh gì có thể khiến Thái hậu nhớ đến tận bây giờ, Chu Lục Hổ cảm kích vô cùng. Có thể theo Thái hậu đến đây là phúc phận của thần, thần tuyệt đối không hối hận!

Mộ Phù Lan mỉm cười, gật đầu.

– Tỷ tỷ vốn là cung nữ dạy dỗ trong vương cung, thông minh lanh lợi, năm xưa là do ta phái tỷ ấy đến chỗ ngươi. Đến giờ tỷ ấy vẫn không biết tên thật của ngươi là Chu Lục Hổ, chứ không phải Chu Lục như ngươi đã nói với tỷ ấy. Nhưng ta nghe Mộ mụ mụ nói, tỷ ấy vẫn luôn nhớ thương đến ngươi, những năm qua, có lẽ tỷ ấy vẫn luôn chờ đợi ngươi. Ta thấy ngươi những năm này cũng vẫn chưa thành gia lập thất, cho nên trước khi rời khỏi Thượng kinh mới tiện thể hỏi ngươi.

Nàng quay đầu, nhìn về phía bến tàu ngày càng gần ở giữa hồ phía trước.

– Tỷ ấy đã biết ngươi đến rồi. Ngươi nhìn đi, tỷ ấy đang ở ngay đó.

Chu Lục Hổ chấn động, gần như không dám tin vào tai mình. Gã ngẩng phắt lên. Cuối tầm mắt, hòn đảo giữa hồ, một mảnh sóng nước xôn xao, trong loáng thoáng gã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng bên bờ đang đón gió nhìn xa, y phục tung bay.

Thuyền càng lúc càng gần, mắt gã cũng càng lúc càng mở to, rất nhanh đã nhận ra. Người bên bờ không phải là người phụ nữ đến giờ vẫn khiến gã vẫn ngày nhớ đêm mong thì là ai? Những năm qua, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, gã đã vô số lần nằm mơ, mơ thấy gã hàng rong năm xưa gánh hàng rong đi khắp ngõ ngách Nhạc Thành cùng người phụ nữ của gã, nhưng sau khi tỉnh mộng, gã lại chưa từng dám nghĩ đời này có một ngày gã còn có thể gặp lại nàng.

Gã lẳng lặng nhìn nàng.

Thuyền dần cập bến. Người phụ nữ kia dường như cũng nhìn thấy gã, bước nhanh về phía gã, chạy được vài bước, lại đột nhiên dừng lại, chỉ đứng nguyên tại chỗ ngơ ngẩn nhìn gã.

Gã đàn ông ngày thường ít nói như núi vào giờ phút này đã không thể chờ thuyền cập bến nữa. Trong mắt gã ánh lên vẻ rạng rỡ, hướng về phía Mộ Phù Lan dập đầu thật mạnh rồi bật người nhảy xuống nước, lội về phía người phụ nữ đang nhìn mình, nước mắt đã ướt đẫm mặt ở trên bờ.

Mộ mụ mụ cũng đã già đi, sức khỏe không tốt lắm, mấy năm nay, không theo Mộ Phù Lan vào cung mà vẫn luôn ở Dược lư dưỡng già. Bà dẫn theo A Miêu đã rời cung đến đây hai năm trước, đứng một bên nhìn hai người sau bao năm xa cách lại trùng phùng bên cạnh, vành mắt cũng đỏ hoe.

– Mộ mụ mụ, sao hắn quen biết Hoa Nương cô cô của con vậy? Hắn và Hoa Nương cô cô có quan hệ gì thế ạ?

– Ối trời ơi là trời, hắn làm gì vậy!

A Miêu kinh ngạc nhìn gã đàn ông lội nước chạy đến, vừa lên bờ đã nắm chặt tay Hoa Nương cô cô không buông, cô gái nhỏ che mắt lại, vì tò mò lại không nhịn được hé một kẽ ngón tay để nhìn.

Mộ mụ mụ lau lau mắt, quay người nhanh chân nghênh đón, ôm chặt lấy người con gái đã xa cách nhiều năm trước mặt vào lòng, vuốt ve mái tóc xanh mượt như xưa của nàng, run rẩy yêu thương gọi nàng Ông Chủ, tựa như nàng vẫn là Vương Nữ Trường Sa Quốc ngây thơ đáng yêu và đợi gả ngày xưa.

Một tiếng Ông Chủ, tựa như cách một đời.

Mộ Phù Lan nhắm mắt lại, mặc cho Mộ mụ mụ ôm mình, nàng vùi mặt vào lòng bà. Một lúc lâu sau nàng mở mắt, mỉm cười khẽ nói:

– Mộ mụ mụ, cháu trở về rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.