Đêm đã khuya. Phía sau chùa Hộ Quốc, thái giám Tào Kim đứng ở một bên nhìn bóng người đã một mình đứng lặng trong Tháp Lâm hồi lâu, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Nhất triêu thiên tử nhất triêu thần, y là người của tiên đế, sau khi tiên đế qua đời, y vốn tưởng mình sẽ không được trọng dụng nữa, không ngờ sau khi thái tử kế vị vẫn tiếp tục tin tưởng trọng dụng y, khiến cho y cảm kích vô cùng, tất nhiên càng trung thành tận tụy hơn.
Phía tây Hà Tây, cuối chân núi Thiên Sơn có một tòa cô thành tên là Kim Thành. Mấy năm nay, người Bắc sau khi bị buộc phải rời khỏi Hà Tây liền chuyển sự chú ý sang Thiên Sơn. Bên trong Kim Thành tuy chỉ đóng quân vẻn vẹn hai nghìn binh sĩ, nhưng chính hai nghìn người này không những nhiều lần đánh bại dị tộc đến xâm phạm, đập tan ý đồ muốn chiếm đoạt thành trì này của chúng, mà tòa cô thành này vẫn sừng sững và vững chắc, trở thành sự bảo đảm an toàn cho phía nam Thiên Sơn, con đường thông thương giữa Hà Tây và Tây Vực vốn đã đứt đoạn mấy chục năm từ thời tiền triều lại một lần nữa thông suốt.
Đoàn lạc đà của thương nhân lại tấp nập qua lại giữa Tây Vực và Hà Tây, nối liền không dứt. Không những vậy, hôm nay, triều đình nhận được một tin tức, các nước Đại Uyển, An Tức, Nguyệt Thị ở Tây Vực ngưỡng mộ sự phồn hoa và hưng thịnh của thượng quốc phương Đông, khổ nỗi trước đây đường sá không thông, nay đã thông suốt không bị ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770573/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.