Ngay khoảnh khắc đó, trong vòng tay siết chặt của hắn, khi những giọt lệ lăn dài qua má, nàng mới phát hiện ra—thứ nóng bỏng nơi gò má kia tưởng như không thật. Nàng không thể khống chế, cũng chẳng hiểu vì sao bản thân lại không ngừng khóc, mãi đến khi cảm nhận được hắn nâng mặt nàng lên và cúi xuống hôn nàng.
Môi hắn khi mới chạm vào còn vương chút lạnh giá như băng tuyết, vừa chạm đến nàng, cơ thể nàng khẽ run lên, nhưng hai tay lại càng ôm lấy cổ hắn chặt hơn.
Gió xưa từ phương Bắc Thiên Sơn thổi qua rặng núi hiểm trở, rong ruổi suốt đêm, vang vọng nơi chân núi. Trong đêm gió tuyết, trong chiếc lều trại nhỏ nhoi này, ánh đèn hắt ra sắc đỏ ấm áp, lò sưởi ấm lòng, mà người tên là Tạ Trường Canh kia cũng đang ở bên cạnh nàng.
Giống như quá khứ tái hiện, nhưng nàng biết rõ, thời gian đã trôi qua quá lâu. Lâu đến mức nàng từng ngỡ rằng người năm xưa đuổi theo nàng đến tận nơi này rốt cuộc chỉ có thể là một đoạn hồi ức xa vời, một kỷ niệm nhạt nhòa mà nàng không còn dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Nàng dần quên cả khóc, bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Khi nghe thấy tiếng hắn cất lên bên tai, giọng khàn khàn mà kìm nén gọi khẽ “Lan nhi”, nàng từ từ mở mắt ra, nhìn gương mặt người nam tử ở ngay trước mắt mình.
– Chàng còn nhớ câu hỏi chàng hỏi thiếp năm xưa khi ở Tây Quan không? – Nàng khẽ nói, – Nếu lúc đó thiếp còn mông lung và không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tich-han-kim-bong-lai-khach/2770575/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.