🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa đông năm ấy, vào thời điểm gần cuối năm, tuyết đọng trên Thiên Sơn dày đặc hơn hẳn mọi khi. Suốt hơn nửa tháng trời, trên cổ đạo không thấy bóng dáng một ai, thế nhưng trong Kim Thành, không khí lại náo nhiệt chưa từng có.

Ngay trước khi tuyết lớn phong tỏa đường sá, chuyến vật tư cuối cùng dùng để chống chọi mùa đông từ Hà Tây gửi đến kịp lúc. Mỗi người đều được phát một chiếc áo bông dày dặn, ngoài ra còn có từng xe lớn cá thịt cùng các loại rau quả mùa đông vốn khó thấy nơi đây, số lượng dồi dào, đủ dùng cho suốt mùa giá rét. Nhóm thương nhân nước Câu Tỳ La để tỏ lòng cảm kích, sau khi trở về cũng sai người mang tới Kim Thành nhiều lễ vật, trong đó có mấy xe rượu nho ngon nổi tiếng, chứa trong thùng gỗ lớn.

Rượu nho Tây Vực xưa nay vốn quý, thường có danh cống phẩm dâng lên triều đình, người người đều biết danh tiếng của nó. Tới ngày cuối cùng trước thềm tân lịch, trong Kim Thành người người mổ dê mổ bò, Thành chủ ban rượu ngon, lệnh cho binh sĩ cùng nhau chia uống. Khắp nơi tràn ngập tiếng cười vui vẻ, ai nấy đều hoan hỉ chúc mừng năm mới, mãi đến tận đêm khuya mới chịu tàn tiệc.

Đông qua xuân đến, băng tan tuyết chảy, một phong thư gửi từ Thiên Sơn được chuyển tới tay thiếu niên trong hoàng cung Thượng kinh.

Là thư tay của Mộ Phù Lan.

Nàng nói mọi sự đều ổn, dặn cậu chớ nên lo lắng. Thời tiết đang dần ấm lên, đường sá đã khai thông, lúc rảnh rỗi nàng thường ra ngoài đi dạo. Không giống như năm xưa đến vội vàng mà đi vội vã, nay lưu lại nơi đây lâu ngày mới hay nơi đây non nước hùng vĩ, sản vật phong phú, chẳng thể dùng bút mực mà tả hết. Mấy ngày trước, nàng tình cờ gặp đoàn thương nhân đầu tiên từ phương Đông sang vào đầu xuân, trò chuyện đôi câu, được biết triều đình đầu năm lại ban chiếu giảm thuế, dân chúng được hưởng ân huệ, cảm niệm thánh ân, nàng lấy làm vui mừng, dặn cậu chăm lo việc nước nhưng cũng chớ nên quá sức.

Nàng còn viết rằng, dân chúng ở cả hai miền nam bắc Thiên Sơn đều xem bạch ly là thần thú, gặp được thì coi là điềm lành. Năm ngoái khi tuyết lớn phong kín núi non, có binh sĩ bắt được một con bạch ly bị thương ngoài hoang dã, mang về trong thành dâng lên nàng. Nàng chữa khỏi vết thương cho nó, dạo gần đây nhân tiết xuân ấm áp, liền thả nó trở về nơi hoang dã. Trước khi rời đi, con bạch ly như có linh tính quay đầu nhìn lại mấy lần, rồi mới chầm chậm lội qua nước mà đi.

Trong thư, nàng dông dài kể về sinh hoạt thường nhật nơi ấy, tựa như trò chuyện vu vơ việc nhà, nửa câu cũng chẳng nhắc đến người đàn ông kia. Chỉ đến cuối thư, nàng đính kèm một tấm bản đồ địa lý nam bắc Thiên Sơn vẽ trên da dê, nói rằng người vẽ bản đồ ấy đã mất vài năm trời, đích thân đặt chân đến từng cửa ải, từng con sông mới có thể hoàn thành. Những chấm khoanh tròn trên bản đồ chính là vị trí được khuyến nghị đặt trạm gác, để triều đình có thể tham khảo và sử dụng khi cần.

Thiếu niên ấy đọc đi đọc lại lá thư, đặt xuống, lại cầm lấy tấm bản đồ da dê lên trải ra trên bàn, chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó đứng dậy, từ trong một chiếc rương đàn lấy ra một vật dài được bọc trong vải. Cậu từng lớp từng lớp tháo ra, cho đến khi dưới lớp vải hiện lên thanh kiếm có hoa văn mây xanh mà mình đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Cậu chầm chậm rút kiếm ra, đặt ngang trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh phản chiếu trên lưỡi kiếm, đôi mắt dần dần đỏ hoe.

……

Tháng sáu, mấy ngày nay, chính là thời điểm tốt nhất để hái một loại thảo dược tên là Tử Đan Thảo, đợi thêm mấy ngày nữa, khi hoa nở, dược tính sẽ giảm đi rất nhiều. Tạ Trường Canh gác lại mọi việc khác, đặc biệt cùng Mộ Phù Lan ra khỏi thành lên núi hái thuốc. Hai người khởi hành từ sáng sớm, cưỡi ngựa đến chân núi rồi thả ngựa ăn cỏ, Tạ Trường Canh bảo những người đi cùng đợi dưới núi, còn mình thì cùng Mộ Phù Lan leo lên.

Dưới đường tuyết, dòng suối chảy róc rách, hoa dại nở rộ khắp nơi, hai người vừa hái thuốc vừa ngắm cảnh, bất giác, đã quá nửa ngày trôi qua. Tạ Trường Canh thấy nàng leo núi cũng có vẻ mệt, phía trước vừa vặn có một tảng đá bằng phẳng, liền bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mộ Phù Lan ngồi trên đá, ôm gối lặng lẽ nhìn bóng dáng phu quân đang trèo núi hái thuốc giúp mình ở đằng xa, dần dần xuất thần. Một lát sau, thấy hắn trở lại, nàng hoàn hồn, vội từ trên đá bước xuống đón.

– Nàng xem đủ chưa? Nếu chưa đủ, ta đi tìm thêm cho nàng. – Tạ Trường Canh hỏi.

– Đủ rồi ạ, chúng ta xuống núi thôi.

Mộ Phù Lan lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lấm tấm trên trán trượng phu. Tạ Trường Canh nhân cơ hội cúi xuống khẽ hôn nàng một cái, nói:

–  Nếu mệt không đi nổi, để ta cõng nàng đi xuống nhé. – Giọng điệu mang theo ý trêu chọc thân mật.

Mộ Phù Lan bật cười, lập tức đẩy hắn ra:

– Ai cần chàng cõng!

Nói rồi tự xách giỏ thuốc bước đi, lại thấy hắn đứng yên, mắt dán chặt vào sau lưng nàng, đưa tay rút lấy cung tên. Nàng ngoái đầu nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bên suối phía sườn núi có một con nai sừng tấm, lông mượt óng ánh, đang dừng ở bên bờ suối cúi đầu uống nước.

Tạ Trường Canh đã giương cung lắp tên nhắm thẳng con nai. Cung pháp của hắn bách phát bách trúng, mũi tên này mà b.ắn ra, con mồi tự dâng đến này sao có thể thoát?

Mộ Phù Lan vội giữ tay hắn lại:

– Là nai cái. Mùa này, nai cái vừa mới sinh con. Nếu có con nhỏ, mẹ con sẽ chẳng thể gặp lại. Chàng đừng bắn nó nữa.

Nàng vừa nói xong đã thấy sau bụi cây nhảy ra một con nai con, nó chạy đến bên mẹ và cùng uống nước. Nai mẹ quay đầu, đưa lưỡi liếm lông mặt cho nai con, mẹ con thân mật, tình cảnh cảm động.

Tạ Trường Canh khẽ giật mình, từ từ đặt cung tên xuống, thấy nàng vẫn không chớp mắt nhìn đôi nai mẹ con bên suối, cho đến khi nai mẹ dẫn nai con rời đi, nàng vẫn nhìn về hướng đó. Hắn không dám làm nàng giật mình, đợi một lúc lâu, đến khi nàng tự quay đầu lại, hắn mới đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:

– Đi thôi, chúng ta về đi.

Mộ Phù Lan khẽ vâng một tiếng, theo hắn xuống núi. Dọc đường nàng dường như có chút thất thần, lỡ bước suýt ngã. Tạ Trường Canh nhanh tay đỡ lấy, dừng lại trước mặt nàng, cúi người dịu giọng nói:

– Nàng hái thuốc cả ngày, mệt rồi, để ta cõng nàng một đoạn.

Không chờ nàng từ chối, liền cúi xuống cõng nàng lên. Mộ Phù Lan không chống lại, má tựa vào sau gáy hắn, chẳng nói một lời, lặng lẽ nằm yên trên lưng phu quân vững chãi.

Tạ Trường Canh cứ vậy cõng nàng vững vàng xuống núi. Hai người về đến thành thì trời đã tối. Tắm rửa xong, Tạ Trường Canh bế nàng lên giường, nằm cạnh nhau, chăm chú nhìn khuôn mặt vợ yêu bên gối.

Gương mặt nàng tươi như phù dung cười nói:

– Chàng nhìn thiếp làm gì? Có phải ngày đầu gặp đâu.

Ngón tay Tạ Trường Canh nhẹ nhàng vuốt qua má nàng.

– Lan nhi, hôm nay nàng có phải đang nhớ Hi Nhi không?

Hắn ngập ngừng:

– Nếu thật sự nhớ con, ngày mai ta đưa nàng về Hà Tây. Nàng muốn quay về đây lúc nào cũng được, ta đợi nàng.

Mộ Phù Lan im lặng giây lát, nhẹ giọng nói:

–  Hôm nay nhìn nai con, khiến thiếp nhớ đến khi Hi Nhi lúc còn nhỏ, bất chợt xúc động, chàng đừng nghĩ nhiều.

Tạ Trường Canh dang tay ôm lấy nàng vào lòng, siết chặt.

Mộ Phù Lan rúc vào ngực phu quân, nghe nhịp tim vững vàng của hắn, dần nhắm mắt lại.

Đêm dần khuya, thê tử trong lòng đã ngủ say, Tạ Trường Canh nhớ lại dáng vẻ nàng nhìn đôi mẹ con nai chiều nay, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sợ làm nàng tỉnh giấc, hắn khẽ rời giường, ra khỏi phòng, đứng trước bậc thềm, ngẩng nhìn vầng trăng mà trầm tư, bỗng nghe tiếng gõ cửa viện vang lên.

Hắn đi qua viện tử ra mở cổng, thấy một gia nhân đến, nói rằng lính gác cổng thành vừa truyền lời: ngoài thành có một thiếu niên công tử tự xưng là con trai của thành chủ phu nhân, tới thăm song thân, xin vào truyền tin.

Tạ Trường Canh đứng sững lại một lát mới lấy lại tinh thần. Hắn đột ngột quay đầu như muốn đi vào trong, nhưng rồi lại dừng lại, lần nữa xoay người bước ra khỏi cổng lớn, lên ngựa của người lính gác vừa báo tin, thúc ngựa phi như bay về phía cổng thành.

Hắn chạy tới cửa thành, nhảy xuống ngựa, chưa kịp thở đã chạy ra ngoài thành.

Là một thiếu niên, màn đêm làm nổi bật dáng người cao gầy của cậu, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú và tinh xảo của cậu, cậu lẳng lặng đứng ở bên đường, ngay khi nhìn người đàn ông xuất hiện sau cổng thành và đang chạy về phía mình, gần như cùng đồng thời cậu cũng sải bước chạy về phía người đó.

– Hi Nhi!

Tạ Trường Canh khẽ gọi một tiếng, thanh âm trầm thấp và bình ổn. Thế nhưng, nếu lắng nghe kỹ không khó để nhận ra trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự run rẩy, cho thấy tâm trạng kích động đến nhường nào.

Thiếu niên chăm chú nhìn hắn.

– Phụ hoàng, con tới thăm mẫu thân ạ! –  Cậu nói.

– Ngoài thăm mẫu thân ra, con cũng muốn nói với phụ hoàng rằng, người tên Hi Nhi chưa từng quên lúc còn nhỏ dã từng đến đây một lần. Năm ấy con hỏi phụ hoàng vì sao nơi này gọi là Kim Thành. Con nhớ rõ lúc ấy phụ hoàng bảo, khi mùa hè đến, tuyết tan, nắng chiếu xuống, đứng trên đỉnh tuyết nhìn xuống, thành trì như được phủ đầy vàng, nên gọi là Kim Thành. Phụ hoàng còn nói, chỉ cần con muốn, lúc nào cũng có thể đến xem…

– Mùa hè đã đến rồi, không biết phụ hoàng người còn muốn đưa con đi ngắm cảnh đẹp nơi đây tựa như trải vàng nữa không?

Thiếu niên nghẹn ngào, từ từ quỳ xuống trước mặt người đàn ông.

Tạ Trường Canh bước vội lên, đỡ thiếu niên dậy. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, mắt dần ướt đỏ, nắm chặt vai cậu, khẽ nói:

–  Ngày mai phụ hoàng sẽ dẫn con đi xem. Giờ con đi gặp mẫu thân trước đã. Hôm nay mẫu thân cứ còn nhắc đến con, ta phải dỗ mãi mới chịu ngủ đấy.

Thiếu niên vội lau nước mắt, gật đầu, theo hắn bước nhanh vào thành.

……

Thiếu niên ở lại trong thành ba ngày.

Đến ngày thứ ba, cậu phải quay về.

Mộ Phù Lan ngồi trong xe ngựa, tiễn cậu từng chặng rồi lại từng chặng, mãi đến nơi cuối, trước mặt đã là doanh trại của cậu nàng mới chịu dừng lại.

Thiếu niên xuống xe ngựa bái biệt nàng, cậu quyến luyến không nỡ quay đầu, cứ nhìn mãi người phụ nữ đang ngoái nhìn mình từ trong xe, rồi thấp giọng nói với Tạ Trường Canh:

– Phụ hoàng, con về đây. Xin người hãy bảo hộ mẫu thân con trọn đời bình an vui vẻ.

Tạ Trường Canh cũng ngoái đầu nhìn, mỉm cười gật đầu.

Thiếu niên cuối cùng cũng lên ngựa, rời đi.

Mộ Phù Lan nhìn theo bóng con trai dần khuất, đến khi phu quân trở lại xe, nàng liền hỏi:

– Vừa rồi hai cha con nói gì vậy?

Tạ Trường Canh nhìn đôi mắt nàng hoe đỏ, ôm nàng vào lòng:

– Ta đã hứa với Hi Nhi, sẽ bảo vệ nàng trọn đời bình an vui vẻ.

Mộ Phù Lan dựa vào lòng hắn, khép mắt lại.

Đêm ấy, đôi phu thê như vợ chồng mới cưới quấn quýt bên nhau đến tận khuya muộn mới ngừng. Mộ Phù Lan dù mệt rã rời nhưng lại không nỡ ngủ, đòi hắn kể chuyện xưa cho mình nghe.

Hắn nghĩ một lát, rồi đồng ý.

– …Chuyện kể rằng, chẳng rõ triều đại nào, khi vương triều sắp suy, chư hầu khắp nơi nổi loạn, có một thiếu niên xuất thân thủy phỉ họ Tạ tên Trường Canh, tuổi trẻ đã trở thành cự khấu trên sông nước lừng danh, thống lĩnh anh hùng hào kiệt. Nhưng hắn có dã tâm, tính tình tàn độc, lại có chút bản lĩnh, đâu cam sống đời giặc nước? Hắn từ lâu đã lập chí đoạt ngôi thiên tử, để đạt mục đích, hắn ngắm trúng Vương nữ Trường Sa vương ở Động Đình, muối cưới nàng làm vợ để làm bệ đỡ cho mình bước chân vào quan trường…

Mộ Phù Lan mơ màng, ngáp một cái, lầm bầm:

– Đừng kể cái đó… đoạn sau thiếp biết rồi… Chàng kể cái khác đi…

Tạ Trường Canh vuốt mái tóc nàng đang cuộn trong lòng mình, dỗ dành:

– Nàng cứ nghe tiếp, sau đó khác mà.

Hắn kể tiếp:

– Lúc ấy Vương Nữ Mộ thị chỉ mới mười ba tuổi, tuy tuổi nhỏ nhưng đã bái Dược ông ở Quân Sơn làm thầy, học nghề y bốc thuốc. Hôm ấy, nàng đến Quân Sơn tìm Dược ông, khi tới trước Dược lư thì được báo là Dược ông có khách, nàng định quay xuống núi. Nàng làm sao biết được rằng ở trong Dược lư, kẻ tối qua vừa vượt sông đến bằng ô thuyền giờ đang ngồi đối diện Dược ông nấu trà, tâm tình hắn sốt ruột nôn nóng, cuối cùng đã chờ được nàng xuất hiện, hận không thể lập tức đuổi theo…

Tạ Trường Canh kể chuyện, thấy nàng không động tĩnh, cúi xuống thì thấy nàng đã ngủ thiếp trong lòng. Hắn khẽ cười, ngừng lại, ngắm dung nhan nàng trong giấc ngủ, đắp chăn cẩn thận và ôm nàng mà thiếp đi.

Lúc ấy, cách nơi đây vạn dặm xa xôi, nơi vách đá Quân Sơn Động Đình, trên cây bách cổ từng bị sét đánh nay đã hồi sinh, chim đêm yên ổn ngủ trong tổ.

Trăng sáng trên cao, gió mát trong lành.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.