Bước vào tháng Mười Hai, số lượng sinh viên đến tầng hai của quán cà phê ngày càng đông, phần lớn đều mượn địa điểm để ôn thi. Có nhiều sinh viên hơn, những vị khách khác cũng trở nên yên tĩnh, như thể họ thấy ngại khi làm phiền những người trẻ tuổi đong đầy khát khao này.
Mộc Khê Ẩn đang âm thầm xem video “Giáo trình hô hấp nhân tạo”, lúc có người đi đến thanh toán, cô vội vàng để điện thoại sang một bên.
Sau khi trả tiền, Mâu Nhạc Ny nói nhỏ: “Anh ấy đã không đến đây mấy ngày rồi, tôi lại không có cách nào để liên lạc với anh ấy. Thật sự không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không. Ngày mai công ty bắt đầu phải tăng ca, tôi sẽ không thể ghé đây một thời gian. Cô để ý giúp tôi được không? Nếu như trông thấy anh ấy tới thì gửi số Wechat của tôi cho anh ấy nhé.”
Mộc Khê Ẩn biết “anh ấy” mà Mâu Nhạc Ny đang nhắc đến là ai, cô khẽ gật đầu rồi nói: “Có lẽ dạo này anh ta bận rộn.”
“Có khi nào là anh ấy gặp tai nạn hoặc bị người ta bắt cóc rồi?” Hai hàng lông mày của Mâu Nhạc Ny chau lại thành hình chữ bát (八).
Mộc Khê Ẩn cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm rằng khả năng này sẽ không xảy ra. Cô không biết trả lời thế nào nên đành ngậm ngùi add Wechat của cô ấy và hứa sẽ để ý. Mâu Nhạc Ny ưu sầu rời đi, Mộc Khê Ẩn lại cúi đầu xem video, vừa xem vừa nghĩ, hiệu suất của cô gái này thấp quá,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-ca-phe-hai-dang/540157/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.