“Người đâu? Ở đâu?” Đại Hùng căng thẳng nhìn quhắn bốn phía.
Lạc Xuyên cười khẩy, nói: “Đừng vội, người không ở đây, nhưng tôi biết hắn đang ở đâu! Thế này đi, tôi đi trước, cậu cõng đứa trẻ này về giúp tôi.”
Dặn dò xong, Lạc Xuyên liền men theo đường tắt, băng qua khu dân cư, chạy thẳng về tiệm cầm đồ.
Con đường mà lúc trước hắn đi mất mười mấy phút, giờ chỉ mất có ba phút đã về đến nơi.
Trời đã tối, đèn hoa vừa lên. Con hẻm nơi tiệm cầm đồ tọa lạc vốn đã ít người qua lại, giờ lại càng thêm vắng vẻ.
Đến trước cửa tiệm, hắn bước nhẹ, không vội kéo cửa cuốn mà đi sang một bên, tìm thấy một sợi dây ẩn giấu trong khung cửa.
Lập tức giật mạnh…
“Xoẹt xoẹt!”
Lưới thép dày từ cửa sổ trước sau lập tức rơi xuống, bọc kín tiệm cầm đồ.
Làm xong việc này, hắn mới từ tốn mở cửa cuốn, bước vào trong.
Bên trong tối đen như mực, không khí vương mùi thuốc lá và cồn.
Nhưng, Lạc Xuyên không uống rượu.
Hắn cất giọng lạnh lùng: “Bạn già, ngay cả tiệm cầm đồ cũng dám đột nhập? Lá gan cũng to thật đấy!”
“Ngươi không nghĩ xem tiệm này mở bao nhiêu năm rồi, lại không có chút phòng bị nào à?”
“Sao nào? Chủ động nhận thua hay đợi tôi dùng tay chân để tiếp đón đây?”
Hắn vừa dứt lời, một giọng khàn khàn từ trong bóng tối truyền ra: “Đừng bật đèn! Bật đèn rồi, cậu thấy được
mặt tôi thì không thu dọn nổi đâu.”
“Ồ? Xem ra tôi gặp phải một tay cứng cựa rồi nhỉ!”
Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-cam-do-thu-thap-ta-vat/2742547/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.