Người tên Vu Tầm Phong chính là sư phụ của Lạc Xuyên.
Không biết vì sao, ký ức thuở nhỏ của Lạc Xuyên rất mơ hồ, dường như từ khi có ý thức, hắn đã luôn ở bên sư phụ.
Theo lời sư phụ nói, một buổi sáng nọ, khi mở cửa tiệm, ông phát hiện ra Lạc Xuyên.
Lúc ấy, hắn bị nhét trong một chiếc bao tải, dường như có ai đó đã cố ý gửi đến. Bên trong có một mảnh giấy, ghi rõ tên họ, ngày sinh và cả căn bệnh mà hắn mắc phải.
“Xin hỏi, tiểu huynh đệ, Vu Tầm Phong có ở đây không?”
Giọng nói ngoài cửa kéo Lạc Xuyên trở về thực tại.
“Sư phụ tôi ra ngoài vẫn chưa về, lão bá có chuyện gì chăng? Tôi là đồ đệ của Vu Tầm Phong, cũng là chưởng quầy của tiệm cầm đồ này.”
Người đứng trước mặt là một ông lão khoảng sáu, bảy mươi tuổi, râu tóc đã bạc, làn da rám nắng, mắt hơi nheo lại, miệng cười tủm tỉm, nhưng lại không hề mang cảm giác vui vẻ.
Lão ta đeo một chiếc túi sau lưng, miệng túi lộ ra vài sợi tóc, được buộc bằng những dây chun nhiều màu sắc.
Ánh mắt ông lão quan sát Lạc Xuyên một lượt, đột nhiên chắp tay cúi đầu hành lễ.
Lạc Xuyên giật mình, vội cười nói: “Lão bá, ngài làm gì vậy? Khách sáo quá rồi.”
Ông lão mỉm cười, nhanh chóng trở lại vẻ bình thường, không nói gì thêm, nghênh ngang đi vào, tự mình
ngồi xuống, rót một chén trà nguội rồi uống cạn.
“Không có sư phụ ngươi cũng chẳng sao, tìm ngươi cũng được.”
Nhìn dáng vẻ tự nhiên như ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-cam-do-thu-thap-ta-vat/2742548/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.