Hơn hai tháng trước, Lệnh Hồ Sở men theo ranh giới giữa Bắc Thái Hành và Yên Sơn, đi về phía Đông.
Qua Yến Thành thì đến một nơi tên là Lộc Trục Câu, nơi dân làng truyền tai nhau một chuyện kỳ dị, mấy
tháng gần đây, đàn ông trong làng không dám ngủ qua đêm.
Vì đã có mấy người, ngủ rồi thì… không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Lúc đầu, hai người chết đều là đàn ông lớn tuổi, dân làng nghĩ chắc là già yếu, ngủ rồi đột tử cũng bình
thường.
Nhưng sau đó, người chết càng lúc càng trẻ. Mấy người ba bốn mươi tuổi, đang tráng kiện, hôm nay còn
khỏe mạnh, hôm sau đã lạnh toát. Mọi người bắt đầu nghi ngờ có gì đó không ổn, nhà nào nhà nấy mời
thầy cúng, lập đàn cầu phúc, rước thần rước thánh. Làng còn mời một nhóm hòa thượng đến lập đàn làm
pháp sự siêu độ, mong vong linh đừng về bắt người thế mạng nữa.
Thế mà tình hình vẫn y như cũ, ba bữa nửa tháng lại có người chết.
Cho đến một đêm nọ, giữa khuya thanh vắng, cả làng bị đánh thức bởi một tiếng thét xé ruột.
Sáng hôm sau, ai cũng biết người hét là Đại Mãng Tử ở đầu làng.
Đại Mãng Tử mới ngoài hai mươi, chưa vợ, cao to lực lưỡng, đang ở độ sung sức.
Gần đây nhà gã có một con lừa bệnh nặng, sắp chết. Gã tranh thủ lúc nó còn chưa tắt thở thì thịt luôn. Tối
đó cả nhà ăn một bữa thịt sườn lừa ngon lành, xem TV xong thì đi ngủ.
Nửa đêm, gã mơ màng cảm thấy khó thở.
“Hộc… hộc…” Hơi thở ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-cam-do-thu-thap-ta-vat/2742612/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.