Mẹ ơi.
Con nhớ mẹ lắm.
Trên vách tường phòng cũ của Astrid ở lầu hai dán giấy dán tường hoa văn phương Đông, khung gương bằng vàng.
Được trang trí màu xanh nhạt êm dịu như chính bà ấy, không hề vì bỏ không lâu năm mà giảm bớt vẻ tinh xảo.
Roseline ngồi ngây người trên giường nhỏ xưa cũ, rèm che màu trắng mềm mại bên cạnh phất phơ.
Cô ngồi một lúc, nhìn căn phòng mẹ từng ở, mãi đến khi thấy đã nhìn đủ mới lấy đũa phép ra khỏi túi xách.
Đũa phép gỗ mun màu sẫm dài mười ba inches nằm trong tay cô, tinh xảo lại không được trang trí dư thừa.
Đúng vậy nhỉ. Douglas Nott không hiểu cô chút nào.
“Salvio hexia*.” Lúc cô đọc thần chú, mắt rũ xuống như vô cùng mệt mỏi.
(*Bùa che giấu.)
Luồng sáng màu trắng ngà lóe lên rồi tản ra, nhưng cô thấy vẫn chưa đủ: “Protego totalum*.”
(*Bùa che chắn level 3.)
Có lẽ cô không phải nữ phù thủy có thể thực hiện bùa chú hoàn mỹ – nhưng điều này không có nghĩa cô không phải một nữ phù thủy.
Mặc dù ngày ấy bị cha huấn luyện mãi vẫn không thể dùng pháp thuật, nhưng khi cô theo mẹ rời khỏi Anh lại nhận được thư thông báo từ Beauxbatons.
Vậy mới nói, ông ta làm cha quá tệ rồi.
Ngay từ đầu đến cô cũng không dám tin thư thông báo này là thật, vì trong tiềm thức của cô cũng cho rằng mình là pháp lép.
Mẹ vẫn kiên trì cho rằng do cha tạo áp lực quá lớn mới khiến cô không dùng được pháp thuật, hơn nữa còn dẫn cô về Anh đến tiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-gion-va-st-mungo/118161/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.