“Này còn không phải thật ly kỳ sao?” Thẩm Trạch nhìn lướt qua con hạc giấy đang bị tóc vàng đùa nghịch trong tay kia, bỗng nhiên nổi lên hứng thú.
Tóc vàng xoắn xoắn cánh hạc giấy.
“Cái gì thật ly kỳ?” Thẩm Trạch nói chậm từng chữ một: “Thật ly kỳ là, khi ta nhìn thấy nó, nó đang bay.” Ngay sau đó, Thẩm Trạch không còn bình tĩnh, vươn bàn tay to hung tợn vỗ lên đầu tóc vàng, nhe răng nhếch miệng nói: “Nhãi ranh ngươi đang làm ra vẻ cái gì!”
Tóc vàng vội vã ôm đầu cầu xin tha thứ: “Thẩm thiếu gia, Thẩm thiếu gia bớt giận a…” Thẩm Trạch cầm con hạc giấy đã bị gỡ ra hoàn toàn kia âm trầm nói: “Hoàng Bính Tường! Ngươi hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho ta liền cút về đi!” Tóc vàng trên mặt tươi cười mang theo lấy lòng.
“Thẩm thiếu gia không phải muốn biết lai lịch hạc giấy này hay sao?” Thẩm Trạch nhíu mi, ý bảo tóc vàng tiếp tục nói.
Tóc vàng giảo hoạt cười.
“Thẩm thiếu gia anh xem, trên giấy này có logo, chúng ta chỉ cần tìm được cửa hàng này, sau đó điều tra theo dõi hắn…hắc hắc…” Thẩm Trạch nghe xong lời của tóc vàng, khóe miệng hơi nhếch, gật gật đầu.
“Tìm đi, hiện tại bắt đầu tìm đi.” Đồng Thất đóng cửa tiệm quan tài muộn, cũng như vậy y mở cửa cũng muộn. Không có nguyên nhân gì khác, chính là y muốn vậy thôi.
Sáng nay lúc mở cửa đã muốn hơn mười giờ, tiệm quan tài bình thường có rất ít người ghé thăm, nhưng từ sớm hôm nay đã có người đến.
Đến là hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-quan-tai-so-7/1514695/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.