Lâm Đông vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ, hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống thế nào.
Giọng nói của đứa bé trai có chút dữ dằn nhưng lại mang theo chút vị sữa, nói: "Mày xuống coi."
Lâm Đông cũng muốn xuống giường, nhưng lại không dám xuống.
Đứa bé trai lại nói: "Tao bảo mày đi xuống."
Lâm Đông bị doạ không chỉ không dám đi xuống, trái lại lui về phía sau.
Đột nhiên đứa bé trai xông lên, hai tay nhỏ tính túm lấy cổ chân của Lâm Đông, kiên quyết kéo Lâm Đông xuống, doạ cho Lâm Đông nhanh chóng rút chân lại, nhưng vẫn bị đứa bé trai bắt được.
"Đi xuống!"
"..."
"Không cho mày ngủ giường của tao."
"..."
Đứa bé trai dùng sức mà kéo.
Lâm Đông dùng tay nhỏ liều mạng nắm lấy ga trải giường, nhưng bé quá nhỏ và gầy, không thể ngăn được đứa bé trai cao to mập mạp kia, lúc sắp bị rớt khỏi giường, đột nhiên giọng Lâm Lệ Hoa vang lên: "Hạ Tiểu Xuyên! Con đang làm gì đó?"
Bị gọi tên, đứa bé trai lập tức thu tay lại.
Lâm Đông thừa cơ nhanh chóng bò lên giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu nhìn Lâm Lệ Hoa hỏi: "Mẹ, nó là ai vậy? Tại sao nó lại ngủ trên giường của con? Con kéo nó xuống giường mà kéo hoài không được."
Lâm Lệ Hoa nghiêm nghị nói: "Nó là em trai của con, con tức giận cái gì hả?"
"Con không có em trai."
"Sau này nó chính là em trai của con."
"Con không cần!"
Con không cần!
Lâm Đông nghe xong bị hoảng sợ, bé yên lặng đưa mắt nhìn sang Lâm Lệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/1559045/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.